Bình tĩnh mà nhận thì ít nhất với điều kiện bên ngoài, Đoàn Lăng thật sự là vạn nhân mê danh xứng với thực.
<Vạn nhân mê chỉ đánh > tuy rằng tên A(*), nhưng xác thực là văn chủ thụ.
(*):ngầu (thuật ngữ mạng)
Là vai thụ chính trong truyện, ngũ quan của Đoàn Lăng ở thời niên thiếu so với đàn ông tuấn, cao lớn, khó gần chút liên quan nào. Nếu bỏ qua đôi con ngươi màu đen mờ mịt lệ khí cùng vầng trán chút hung dữ, thì sẽ chỉ là một mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng mà thôi.
Không những khác cảm nhận gì nhưng với Tạ Ninh mà , khí chất ngạo nghễ của nhân vật chính lấn át đặc điểm ngũ quan, như một đóa hoa, nhưng cũng là một đóa hoa nguy hiểm khiếp .
Tóc đỏ dẫn đầu theo tầm mắt qua, trong mắt lộ vẻ khinh thường: “Ha, bé ngoan đằng á? Đối tượng của ?”
Trước mặt bao , Tạ Ninh cũng nên phản ứng như thế nào, cứng nhắc với tóc đỏ một cái, âm thầm di chuyển bước chân, lợi dụng Hà Mạn Quyển để chặn ánh mắt đối diện.
Hà Mạn Quyển nửa giờ còn tràn ngập ý thù địch với phận của , lúc như hiến dâng vật quý đẩy ngoài: “Trốn lưng tao gì? Anh Lăng gọi mày đó!”
Lại ánh đèn sân khấu chiếu đến, Tạ Ninh: “….”
6 giờ, tiếng chuông tan học vang lên, đám đông tụ tập ở cổng trường ngày càng dày đặc, con đường cổng chốc chốc vang lên tiếng còi xe, nhưng lúc một ai vội vàng tan học trở về nhà, nào nấy lưu luyến ở cổng trường hóng nhiệt kề tai nhỏ.
Trung học tư thục Dương Trừng cùng Nam Cao xung đột chẳng ngày một ngày hai, nhưng gióng trống khua chiêng đến cổng trường như thế vẫn là đầu tiên.
Mắt thấy học sinh tụ gần càng ngày càng nhiều, Tạ Ninh cũng ý thức rằng thể che giấu thêm nữa, căng chặt da đầu, cứng rắn tiến về phía trung tâm, mặc niệm vô rằng sẽ đảm nhiệm vai trò là công cụ của nhân vật chính thật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-5.html.]
Khi đến bên Đoàn Lăng, nhạy bén chú ý thấy hạ đối phương nghiêng sang một bên, động tác tựa như đang nhắc nhở , đủ , đừng tiến gần hơn nữa.
Tạ Ninh ngây , bước chân dừng , nghĩ nghĩ, dịch xa thêm một chút.
“Là ?”
Thật nghĩ tới Tạ Ninh dám lộ đầu, tóc đỏ từ xuống đánh giá, vốn định “Loại mặt hàng dám so với Tiểu Mạo?” hòng đánh đòn phủ đầu mặt đối phương. đến đôi mắt run rẩy long lanh của Tạ Ninh, cổ họng chợt nghẹn, lời đến bên miệng cũng hiểu sửa .
“Cái …dù đối tượng nhưng vẫn cùng xem Tiểu Mạo, tên ngốc đó…”
Truyện được dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
Một đến hai , kiên nhẫn của Đoàn Lăng rốt cuộc cũng hao hết, giữa chừng tóc đỏ đang chuyện, chiếc cặp trong tay vung lên mặt đối phương.
‘Phanh’ một tiếng trầm vang, cặp sách rơi xuống đất, lỗ mũi tóc đỏ chảy xuống hai dòng m.á.u đỏ tươi.
Đoàn Lăng liếc xéo: “Vì ông đây xem thằng ngu ?”
Biến cố xảy đến quá bất ngờ, khoảnh khắc những tiếng đàm luận chợt yên lặng, Tạ Ninh ngay sát đấy chứng kiến hết thảy chỉ thể hít khí lạnh.
Có lẽ là tiếng hít thở lớn, dẫn tới Đoàn Lăng ghé mắt lướt qua.
“Đệt!” Tóc đỏ đầu vuốt ngược phía chửi bậy một tiếng: “Mày ngấm ngầm giở trò?!”
Đôi mắt đào hoa của Đoàn Lăng nheo , như gợn sóng lăn tăn lấp lóe đầy mong chờ: “Sao? Muốn động thủ?”