Tạ Ninh đầu, thấy đầu lưỡi đỏ thắm của l.i.ế.m liếm môi, nhãn cầu như quả nho chỉ chực chờ nhảy một trận chiến rực lửa.
Động thủ? Ai động thủ?
Mấy bên Nam Cao đầu ngốc luôn, hai mặt , tìm xem thằng cháu nào ngu đến mức động tay động chân ở cổng trường ?!
Tóc đỏ đau đớn bịt kín mũi tức giận mắng mỏ: “Đoàn Lăng, mày cmn thôi , lúc nào mày đánh ?”
Đánh đ.ấ.m hết tới khác đều đội cái nồi “phòng vệ chính đáng”, cho những ai rõ chân tướng đều nghĩ là bọn họ khiêu khích .
Tuy một cái cặp phang nhưng của Nam Cao cũng mất trí gây chiến ở cổng trường nhà khác, tuy rằng Dương Trừng phần lớn là hoàng tử công chúa nuông chiều từ bé, nhưng bọn chúng cũng địch đông thế mạnh.
Thoáng Đoàn Lăng bắt đầu nắm chặt tay, tóc đỏ nhớ tới ác mộng ngày xưa, vô thức lui về nửa bước, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ngoài miệng còn cố uy hiếp: “Đoàn Lăng mày thật sự ? Mạnh…”
“Không đánh thì cút!”
Đoàn Lăng mắng to, một chân đá về hướng tóc đỏ. Lần học khôn hơn, tóc đỏ né tránh một cách khó khăn, để tiểu phía chống cho mới ngã.
Giơ tay lên thời gian, bực bội mặt Đoàn Lăng ngày càng rõ, mặc kệ cái đám phế vật chỉ dám ngoài miệng lẩm bẩm, đẩy cái tên tóc đỏ đang chặn đường bỏ .
Chưa hai bước, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, chân dừng bước, đầu Tạ Ninh còn đang ngây một chỗ.
“Này, ngốc cái gì đấy?!”
Ở đây chỉ đám tạp nham của Nam Cao, ngoài còn một đám trường bọn họ, thanh âm của Đoàn Lăng cất lên lớn nhỏ: “ đưa về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-6.html.]
So với tình huống lũ côn đồ trường bên ngoài bao vây, và nhân vật chính tính tình hung bạo đang dần bỏ xa, Tạ Ninh vẻ mặt đưa đám cuối cùng vẫn là chạy theo…
Truyện được dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
Đều là cái gì với cái gì …
“Ha ha ha mấy thằng cháu mau cút về Nam Cao .””
Cứ như chính mới là đánh cho tóc đỏ chảy m.á.u mũi, Hà Mạn Quyển diễu võ dương oai: “Cái tên Mạo-da-chó đáng ghét cuối cùng cũng chịu ngậm mồm, Lăng chắc chắn thoải mái hơn ít nhỉ, …”
Nói , chợt thoáng sang vẻ mặt âm trầm của Cố Tử Chân, Hà Mạn Quyển rốt cuộc nhận điều đúng.
Nhìn hai bóng một một , Hà Mạn Quyển từ xa xa thấy Tạ Ninh lên xe của Đoàn gia, gương mặt tươi xán lạn.
Đại não đình trệ nửa phút, Hà Mạn Quyển nhảy dựng lên.
“Thằng ẻo lả! Tạ Ninh!!!!!”
Nhờ một câu của Đoàn Lăng “Ông đây đối tượng ” cùng với tiếng hét của Hà Mạn Quyển; tối hôm đó, chỉ cao trung Dương Trừng, mà ngay cả con vẹt của chú bảo vệ cũng ngừng kêu hai tiếng “Tạ Ninh”.
***
Trong nguyên tác, cốt truyện giữa nhân vật chính cùng với bạn trai qua đường đầu tiên là đây, càng đừng đến hình thức hai ở chung, chỉ là một pháo hôi hai dòng văn mà thôi. Theo Đoàn Lăng chiếc xe xa hoa, cảm giác hiện tại của Tạ Ninh chính là hai chữ…
Ngượng nghịu.
Nếu ký ức của nguyên chủ thì cũng ngượng ngùng đến mức như , đằng rõ sự tình cùng tiền căn hậu quả về , ngoại trừ hổ thì cũng chỉ còn tâm trạng ‘sống còn gì luyến tiếc’.