“Đến ! Mặt lìn nào đây! Thằng cháu Hà Mạn Quyển ! Ông đây còn đang định giỡn chơi con mèo đấy mà!”
“Mẹ nhà nó! Tao ngay Đoàn Lăng mà, Khương Trầm Ngư cái gì thế, còn kêu chờ trong phòng! Quà thối um bất ngờ luôn!”
“Kỳ Cửu ở đây nên nó mắt nổ mắt xịt ! Thằng chó tao giã c.h.ế.t nó!”
“Ầy, bánh bao đậu tầm thường, chán thế.”
Trong phòng học, các học sinh lớp 3/2 đang hoặc nghiêng , hầu như ai ngoan ngoãn chỗ của , mặt đều lộ vẻ thất vọng. Một thiếu niên tóc húi cua thậm chí còn vén tay áo lên, bộ như xông phòng học tìm ai đấy tính sổ.
Giờ tự học hẵng còn sớm nên giáo viên đến, Tạ Ninh sững ở đấy, cứ như là vật triển lãm hình mấy chục con mắt bên cửa sổ soi xét .
Ngay lúc đang lúng túng , một ngáp dài uể oa uể oải vác cặp sách ngang qua, bước thẳng lớp 3/2.
Lúc thoáng qua gương mặt của thiếu niên, con ngươi Tạ Ninh sáng bừng lên.
Trước mỗi khi về muộn, chỉ mỗi Mạnh Kỳ Cửu và Mặt Búp Bê chở ở cổng tiểu khu Trang Lâm, mà còn cả mấy mặc đồng phục Nam Cao nữa, trai chính là một trong họ.
Cứ mãi ở đây cũng là cách, mặc kệ những cái chòng chọc bỡn cợt hoặc nghiền ngẫm đằng lớp cửa sổ, Tạ Ninh đánh liều theo thiếu niên. Ai dè mới ló đầu , thì một quả bóng tennis bay đến nhắm thẳng mặt.
Tạ Ninh phản xạ cực nhanh nghiêng đầu , quả bóng tennis vẫn sượt qua tai để vệt đỏ, đó lộp bộp lăn mặt đất.
Cậu sửng sốt lên bục giảng.
Truyện được dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
“Ngại quá.” Cậu trai đầu húi cua buộc áo khoác đồng phục bên hông, quần áo chẳng nhún vai hì hì: “Tối qua rửa tay, tay trơn.”
Hai giây , trong lớp học bùng nổ một tràng xen lẫn cả tiếng chửi thề với trách mắng, còn nữ sinh hiểu đang hỏi chuyện gì thế.
Tạ Ninh cúi đầu quả bóng tennis lăn đến bên chân , nhớ cú điện thoại Hà Mạn Quyển gọi tối qua.
Trong điện thoại, Hà Mạn Quyển bảo hôm nay cứ về Dương Trừng , rằng nếu Hội học sinh chịu đổi kế hoạch thì sẽ sẵn lòng ở đây hai ngày .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-95.html.]
Lúc cảm động lắm luôn, Hà Mạn Quyển thêm: “Quan trọng là nếu để bọn nó và Lăng là một cặp, sẽ nghiền thành tro đấy tui ! Nhất là Mạnh Chó!”
“…”
Vừa những bàn luận thì chắc hẳn là ai, dù thế ác ý vẫn nhiều như , xem Hà Mạn Quyển dối lấy nửa câu.
Mới còn ném quả tennis, Đầu Húi Cua bục giảng đầu cái hỏi: “Cuối cùng thằng là thằng nào? Tao ngang liếc dọc thì đánh thằng nào như bao giờ!”
“Chẳng nữa, hì hì, cơ mà nom cũng xinh trai thật.” Bóng chúa sơn móng tay đỏ thở dài: “Tiếc là kiểu tao ưng, tao vẫn thích như bé Lăng cơ.”
“Con mày mắc ói quá! Ai coi con yêu quái hộ cái! Mày chuyển thẳng sang Dương Trừng là !”
“Khoảng cách sinh cái , mày thì cái gì! Thỉnh thoảng đánh tao cái dáng trai là đủ , tao cũng chả yêu tao.”
Lớp 3/2 giống như một đại bản doanh hiếm thấy, ở trường Nam Cao đối địch thế mà vẫn theo đuổi nhân vật chính, nhưng ngay cả theo đuổi cũng đặc sắc.
Tạ Ninh yên lặng lướt qua những gương mặt trong lớp học, Mạnh Kỳ Cửu cũng Mặt Búp Bê, quen thuộc duy nhất chỉ thiếu niên nom vẻ ngái ngủ bước cuối cùng .
Liếc nhanh thấy cái giỏ chuyên dụng đựng gậy bóng chày ở góc lớp cùng với nửa cái gậy gãy lăn lóc ở một bên, chùn chân.
Trong nguyên tác về Nam Cao chỉ mấy câu thôi, cũng miêu tả đến mức hung dữ như !
Điều khiến Tạ Ninh tuyệt vọng chính là, bây giờ giáo viên chủ nhiệm lớp 3/2 còn đến. Nói cách khác, ngay cả để hỏi cũng , chỉ đành một ngây ở cửa, dòm ngó coi như vật khác loài.
“Này, ở đây !”
Ngay lúc đang hoang mang lúng túng, một bạn nom mũm mĩm ở hàng lớp học đột nhiên lên vẫy vẫy tay với , ngón tay chỉ chỉ chỗ trống sát bên cửa sổ.
Bạn Mũm Mĩm trắng trẻo mập mạp, nét mặt ưa , so với những khác thì qua thấy thiện hơn nhiều. Sau khi do dự đôi chút, Tạ Ninh cất bước tới.
Dù đúng , thì vẫn hơn là đực ở đây.