Đối với thiếu niên trong một đoạn thời gian chỉ thể đọc đọc lại một quyển binh thư ́ch nát cơ bản mà nói, là điều xa xỉ.
So với mấy học sinh khác đang châu đầu vào xì xào bàn ́n, càng phải quý trọng thời gian đọc sách này hơn, chuyên chú đến mức đáng sợ.
Nếu có thái phó nào đến xem bài và nhận xét bài cho hắn, chắc chắn sẽ phát hiện văn thải dưới ngòi bút của thiếu niên vô cùng nổi bật, logic kín đáo, hơn mấy học sinh ăn chơi đua đòi ở Nam thư phòng rất nhiều lần.
Thời gian trôi, tựa hồ cũng bạc đãi thiếu niên thông tuệ.
Chỉ là, Trần Thu khi xong một bài, sẽ một , ghi nhớ trong đầu, đó dùng mực hủy tất cả mà có một chút thương tiếc, đó dùng văn phong bình thường một bài, điểm gì nổi bật, xuất sắc.
Tạ thiếu phó thỉnh thoảng có qua đây nhìn lén qua bài của hắn, nhịn âm thầm thở dài, nói gì cả.
Tạ thiếu phó dạy xong tiết của , chương trình học một ngày cũng kết thúc.
DTV
Trần Thu đặt bút xuống, đột nhiên cảm thấy ánh mắt nồng đậm đang chằm chằm , đối với ánh mắt đó mẫn cảm, đầu , thấy mấy bóng mờ ảo ở bên bức rèm, khi mấy người đó nhận thấy ánh mắt của hắn thì đầu chỗ khác dường như....
Không bao giờ nhìn hắn.
Ngồi đối diện với hắn tất nhiên là ba vị thư đồng của Tương Nghi công chúa.
Ánh mắt hắn vào người đang mặc bộ đồ vàng nhạt trong chốc lát, thu hồi tầm mắt.
Thôi gia, Thôi Văn Minh, Thôi Niệm Niệm?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-107.html.]
Vừa tan học ở Nam Thư phòng, hắn liền đẩy xe lăn về Kiến Chương cung.
Rốt cuộc Khương Tiểu Viên cũng tỉnh , mơ mơ màng màng thò đầu khỏi tay áo của Trần Thu, còn chút tiếc nuối vì bản đã ngủ mất, mà được nhìn thấy nữ chính Thôi Niệm Niệm.
trải qua chuyện của Thôi Nhất Minh , nàng đối với nữ chính chỉ còn là sự tò mò, hảo cảm trước đó biến mất, Khương Tiểu Viên nàng đang giận chó đánh mèo, nhưng là ở lập trường của Thu Thu để vấn đề, nàng khó sinh hảo cảm với bất luận người nào mang họ Thôi.
Trước chuyện cưới ngựa làm Trần Thu bị phế hai chân, chỉ thái độ của hôm nay Thôi Nhất Minh, cũng cũng đủ ác độc.
Đương nhiên, nếu như bớt nhân tố Thôi Nhất Minh này, thì thật ở Nam thư phòng ngày hôm nay trải qua cũng tệ, bởi vì nào chịu để ý đến thiếu niên, thiếu niên chỉ cần ngồi một góc đọc sách, cho hắn một môi trường học tập tốt, nếu vẫn luôn như , thì thời gian tiếp theo cũng khổ sở như vậy.
Khương Tiểu Viên mới nghĩ như , liền thấy giọng của ai đó từ trong lầu các, giây tiếp theo, những vật thể giống như hạt dẻ từ tán cây rơi xuống —— nghiêng lệch, lúc rơi lên người thiếu niên đang ngồi xe lăn.
Khương Tiểu Viên hoảng sợ, chỉ thấy có một cái hạt dẻ khổng lồ sắp rơi vào đầu nàng, sợ tới mức nàng chui tọt vào trong tay áo của thiếu niên, Trần Thu giơ tay che chở nàng trong lòng bàn tay, dùng tay áo chặn lại hạt dẻ.
Đáy mắt hắn lạnh lẽo chợt lóe qua.
Mấy hạt dẻ cây dường như vẫn rơi xong, tiếp tục rơi lên người thiếu niên mãi dừng.
Ngay cả những đần độn nhất cũng thể hiểu rằng đây là quả rơi xuống từ cây, mà là ai đó cố tình ném hạt dẻ xuống!
Mấy Thôi Văn Minh sớm ở chỗ chờ Trần Thu.
Ba ngày bọn họ đã hẹn đá cầu, Thái Tử cũng , Thôi Văn Minh liền đề nghị “Mời” Trần Thu cùng.
Đề nghị thiện ý, nhưng đều Thôi Văn Minh tất nhiên là bắt Trần Thu khai đao, thế tử Trấn Nam Vương xem Thôi Văn Minh “Mời” nhân gia như thế nào, vì thế một đám liền kéo bè kéo phái nhất định xem kịch, dù bận vẫn phải ung dung chờ nào đó đến đây.