Mấy lầu thấy thiếu niên xe lăn, con đường là đường sỏi đá, thể nhanh hơn được, nhanh nên mới tùy tiện ném?
hành động ném hạt dẻ của Khương Tiểu Viên đã đánh tan suy nghĩ của mấy người .
Bởi vì nàng tương đối cơ linh, vẫn ném nó một cách ngẫu nhiên, mấy người ở bởi vì kịp phòng ngừa, nhìn thấy hạt dẻ từ , những trúng người Trần Thu, còn bản thì lại bị ném trúng đến mức kêu "Oai oái".
Không chú ý tới, tay thiếu niên, hoa văn màu đỏ đang dần dần biến mất, sự ̀n nhẫn sâu trong mắt cũng biến mất sạch sẽ, dưỡng như bộ dáng đáng sợ bão nãy chỉ là ảo giác.
Hắn còn cất tiểu cô nương đắc ý dào dạt lòng bàn tay, khóe miệng nhịn được mà cong lên.
Nhóm người Thôi Văn Minh đương nhiên là tiểu hài tử ba tuổi, ném hắn chỉ muốn gọi hắn lại, Trần Thu sớm thấy bọn họ nghị luận ba ngày thi đá cầu ở Nam thư phòng, chỉ sợ cũng sẽ gọi hắn tới, đến lúc đó tất nhiên sẽ có hậu chiêu đang chờ .
Chỉ bao nãy, còn đnag tính toán, nếu Thôi Văn Minh bỏ mạng ở sân đá cầu, sẽ xảy phản ứng dây chuyền nào đây, và hắn nên động thủ như thế nào.
Ai ngờ được, đám Thôi Văn Minh còn kịp mở miệng, tiểu cô nương ném hạt dẻ tới tấp.
Ở trong mắt bọn họ đây là câu “Chào hỏi” mang theo vị nhục nhã, mục đích tất nhiên là vì muốn mời thi đá cầu, ai ngờ được màn “Chào hỏi” này tiểu cô nương cho rằng là “Khiêu khích” cùng “Tuyên chiến”, thở phì phò mà dùng hạt dẻ để công kích lại nhóm người cho thống khoái.
Đây là âm mưu thâm hiểm thất bại trước một con kiền nhỏ ?
Trong mắt hắn tràn đầy ý cười.
Nhìn tiểu cô nương đắc ý dào dạt, hắn đột nhiên cảm thấy, thật như cũng thống khoái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-109.html.]
Mắt thấy thiếu niên sắp đẩy xe lăn xa, đám Thôi Văn Minh bực, lập tức phái bọn thái giám tiến lên ngăn cản.
Liền một giọng nữ truyền đến, “Ca ca, đừng ngăn cản nữa.”
Giọng nữ trong trẻo, động lòng , mang theo một chút sốt ruột, Thôi Văn Minh vốn đang muốn dừng tay, nhưng giọng nữ cao giọng khiến hắn đành dừng , bất đắc dĩ : “A Niệm, muội tìm Tương Nghi công chúa, tới quản chúng cái gì?”
Thôi Văn Minh xác thật vô pháp vô thiên, nhưng vẫn luôn sủng ái muội muội Thôi Niệm Niệm vô điều kiện.
Có một giọng mơ hồ phía thiếu niên cũng bởi vì có sự xuất hiện của Thôi Niệm Niệm mà dừng lại, nhưng thật Khương Tiểu Viên đầu thoáng qua Thôi Niệm Niệm —— là một một cô nương mắt hạnh mày liễu, là kiểu đẹp đang được ưa chuộng ở Đại Khánh.
Chờ khi ảnh ở trong góc biến mất, Thôi Niệm Niệm mới đầu về phía Thôi Văn Minh,
“Công chúa đang ở phía , các ngươi ở dưới mí mắt nàng khi dễ , nhỡ khiến công chúa kinh sợ thì làm ?”
Tuy rằng lý do này chút gượng ép, nhưng Tương Nghi công chúa đúng thật là thể được tốt, dễ dàng hoảng sợ cũng là hợp lý.
Chờ đến khi nhóm người Trấn Nam Vương thế tử mất hứng rời , Thôi Văn Minh lúc mới lôiThôi Niệm Niệm sang một bên, “A Niệm, muội lại ngăn cản ?”
Thôi Niệm Niệm , “Ca ca, chuyện trước đó vẫn còn trả thù đủ , chuyện giữa bọn họ, nên ít động vào !”
DTV
Thôi Văn Minh cũng chút bất đắc dĩ, “Muội đừng đáng thương, nhưng hắn và Thôi gia chúng đội trời chung, muội quên mẫu chúng chính là cái tên phế Thái Tử này liên lụy ?”
“ hai chân hắn đã bị phế, còn như thế nào?” Thôi Niệm Niệm thở dài một , “Huynh trưởng, rốt cuộc chúng đang ở trong cung, gần nhất đây muội cha nói triều khá chú ý tới Tam điện hạ, đừng chọc thêm phiền toái cho phụ nữa.”