, trong sách luận của Trần Thu, đối với những điều quỷ thần biểu hiện hứng thú, vốn dĩ Tạ thiếu phó chút tức giận, nhưng nghĩ đến phận và chuyện đã trải qua của thiếu niên, vậy mà nói lời nào —— thậm chí, chiếu theo một phương diện nào đó, nếu hắn si mê như vậy, có thể coi như là một bùa hộ mệnh.
Đôi lông mày đang cau của buông lỏng , hôm nay, liền giao cho thiếu niên một tấm thẻ bài của Tàng Thư Các, vỗ vào bả vai của thiếu niên:
“Nếu học trò thấy hứng thú với điều này, thật thể đến Tàng Thư Các khám phá thử.”
“Muốn xem kinh Phật, ở gian thứ nhất của lầu Tây, lấy thẻ bài này của lão phu thì những cái đó thái giám sẽ cho .”
Lại , Tạ thiếu phó cũng có điều tiện , chỉ là nhìn thiếu niên với ánh mắt thật sâu.
Trần Thu thuận lợi nhận được thẻ bài của Tàng Thư Các, cùng ngày liền đến Tàng Thư Các.
Khương Tiểu Viên một giấc ngủ đến trời đất tối tăm, thời điểm tỉnh mơ mơ màng màng dò đầu , liền phát hiện đã đổi địa phương ——
Nàng duỗi bò dậy để xem thiếu niên đang đọc sách gì, một lúc lâu đọc cẩn thận, liền ngây ngẩn cả .
Từ bên trái đến bên , tất cả đều là sách về những điều kỳ quái.
DTV
Khương Tiểu Viên đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tuy rằng là cổ nhân, nhưng ở trong nguyên ́c, bạo quân là một vô thần. Hắn từng giết Phật, càn quét qua đạo quan, những điều đó lại thêm một nét bút sâu cho hắn trong trang phê phán.
người nổi danh vô thần này, lúc đang nghiêm túc xem xét và ghi lại những điều quan trọng mình tìm được.
Trần Thu thực sự đang tìm kiếm, dùng bút lông xuống những thần minh và yêu quái có khả năng xuống, chỉ là khác với người khác, quan tâm đến thần minh này phù hộ điều gì hoặc yêu quái mang đến phước họa gì , chỉ nhớ mỗi điều kiêng kị và yêu thích của từng loài.
Từng dòng chữ rậm ̣p nhỏ, qua thập phần tinh tế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-112.html.]
Hắn đang viết thì đột nhiên có một cái đầu nhỏ xíu dò khỏi tay áo, Trần Thu theo bản năng dù tay che lại hết mấy dòng chữ đang , trong lòng nhảy dựng.
Khương Tiểu Viên khó để đoán Trần Thu đang gì, đương nhiên là đang tìm đại tiên Viên Viên là chủng loại “Đại tiên” nào.
Nàng cũng khá tò mò ngước cổ lên nhìn, đó liền thấy mấy chữ đó:
Thực thần, ngọc tinh…… Chờ đến khi thấy ba chữ cuối là “Thổ địa thần”, trong đầu Khương Tiểu Viên hiện lên một lão gia gia râu bạc thấp nùn.
Khương Tiểu Viên:……?
Nàng tự tức giận trong chốc lát, phản bác, nhưng lại nghĩ được lý do để chứng minh sự tồn ̣i của mình.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ được câu chuyện nàng tiên ốc.
Đối phương trầm mặc, khiến Trần Thu cho rằng Tiểu Viên tử đang tức giận, giải thích, liền thấy nàng lấy thật dài để thở dài, “Ta cậu khẳng định chủng loại của là gì, ai, việc thì dài.”
“Thật , ngày xửa ngày xưa, một quyển sách tên là là 《 Sưu tập Thần Hậu Ký 》, bên trong một nàng tiên ốc xinh đẹp hiền hậu.”
Trần Thu nghiêng đầu nhìn nàng.
Hắn đã từng qua rất nhiều lời nói dối, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải kiểu nói dối mà người nói dối viết rõ mặt rằng đang nói dối, còn bừa câu chuyện xưa rất cảm động, cũng do khi đọc xong 《 bảo bình kỳ duyên 》để lại di chứng, câu chueyenj kể có hàng trăm nghìn kẽ hở.
bộ dáng "Ta đang nói bừa đó" của nàng, Trần Thu , thế nhưn lại nở nụ .
Hiển nhiên, tiểu yêu quái này phát hiện, trong bút ký của Trần Thu ghi , trọng điểm phải là lai lịch và đặc thù của mỗi chủng loại, mà ghi kết thúc của mỗi câu chuyện — hầu như vị thần giúp con thực hiện ước nguyện, đều sẽ biến mất .