Hắn nhẹ nhàng vuốt hoa văn ngọc bội, đôi ngọc bội này là lúc mẫu lâm chung đã giao cho hắn, vẫn luôn quý trọng, nhiều khúc chiết, dù vô cùng khó khăn, vẫn luôn bảo vệ chúng.
Như thể trong bóng tối, vận mệnh định sẵn.
Tiểu cô nương vẫn còn đang đau đầu biết nên giải thích nguồn gốc của mình như thế nào, một lúc lâu cũng nghĩ được.
“Ngay từ đầu đã ở trong ngọc bội, ngoài cũng là bởi vì cậu…… Cậu có thể coi thành thần hộ mệnh của cậu cũng được.”
DTV
Khương Tiểu Viên quyết định , tự nhiên là vì tâm trạng của khi phát hiện tiểu sử của những yêu ma . Trực giác của động vật nhỏ đôi khi luôn chính xác.
Có lẽ bởi vì những chuyện đau khổ đã từng trải qua, thiếu niên nhận quá ít hảo tâm, lưu một chút hảo tâm, luôn một loại mất mát thể giữ cảm giác.
Giống như khi còn nhỏ cha cho con ăn đồ ngọt, thể hỏng răng, nhưng khi lớn lên, sẽ luôn nhớ nhung, ăn mãi thấy no.
Nàng cũng so sánh bản với đồ ngọt có thỏa đáng .
Chỉ là…… Nàng sẽ ở cùng với hắn thời gian dài, mãi cho đến khi hắn trở thành một minh quân vang danh muôn đời, cứu vớt tình thế nguy hiểm của thế giới.
Nàng duỗi tay ôm lấy một đầu ngón tay của , “Ta nhất ̣nh sẽ là một thần tiên có trách nhiệm.”
Thiếu niên bị nàng đột ngột ôm lấy, cho đến khi nó chạm đến trái tim hắn, hắn cử động những ngón tay của .
Hắn lo lại lo mất, cảm giác sợ hãi và bất an, dục vọng hèn hạ cố gắng che giấu đều nhiệt độ tan chảy giờ phút .
Hắn chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-114.html.]
Thời gian trôi qua, tuy rằng trong hồ lô của Thôi Văn Minh đang đựng cái gì, nhưng nhiệm vụ kiếm danh vọng của Khương Tiểu Viên, cũng chậm rãi tiến lên.
Công khóa ở Nam thư phòng chiếu dài cả ngày, một tuần chỉ được nghỉ một ngày, cho nên từ khi Nam thư phòng, bó lớn thời gian của Trần Thu đều ở việc sách.
Mỗi một ngày 【 minh quân thư đơn 】 đều tích phân nhập vào cuồn cuộn, mà giá trị học thức cũng bay lên nhanh chóng.
Khương Tiểu Viên đếm tích phân của mình, chỉ cảm thấy mục tiêu châm cứu thuật xa…… Mà giá trị minh quân, chỉ cần hoàn thành hai nhiệm vụ trước mắt, dường như mục tiêu còn xa nữa.
Khương Tiểu Viên vốn dĩ cho rằng Thu Thu kiếm hỏa cảm của các lão sư ở Nam thư phòng là một khó khăn —— nhưng hiển nhiên, nàng đã xem nhẹ Trần Thu.
Vì đối tượng nhiệm vụ đổi, Khương Tiểu Viên cũng hề rối rắm nhân duyên của Thu Thu ở Nam thư phòng được tốt, nhưng ngày thứ hai khi Trần Thu tiến Nam thư phòng, nàng đã kiến nghị Trần Thu giao lưu nhiều với các lão sư ở đây.
Nàng líu lo quang quác một hồi, Trần Thu nhạy bén bắt được điểm mấu chốt, “Có quan hệ với điểm công đức ?”
Khương Tiểu Viên cũng gạt , “Nếu thanh danh càng tốt, công đức cũng dần dần tăng lên.”
Khương Tiểu Viên càng ngày càng ý thức được tầm quan trọng của thanh danh.
Nàng nghĩ tới trong nguyên tác, bạo quân trong thiên hạ chọc cột sống, tên vào sách sử để mắng đến muôn đời, nàng lại cảm thấy ủy khuất cho hắn.
Trước khi hắn chính thức trở thành bạo quân, rõ ràng những điều đó phải là sai lầm của hắn, vì hắn lại phải mang cái danh xấu đó?
Dù cho để bụng, nhưng đang là một người êm đẹp, làm chuyện gì lại mang thanh danh xấu như vậy?
Huống chi, là một người nghĩ hiện đại, nàng biết rất rõ sức mạnh đáng sợ của dư luận ——
Bạo quân Trần Thu chỉ bởi vì lưng đeo quá nhiều xú danh, dường như có lấy một ai đồng ý để hắn đăng cơ, điều mà hắn dựa vào là máu là những cuộc chém giết……Đó là kết cục lưỡng bại câu thương, chính cũng tổn thất thảm trọng, đối phương cũng kém là bao.