Tần Cửu đang nhảy xuống, đột nhiên thấy trong thiên điện vang lên một tiếng cười—— tiếng này vô cùng nhẹ, nếu Tần Cửu luyện võ từ nhỏ, tai thính mắt tinh, lẽ sẽ thấy tiếng cười này.
Kiến Chương Cung tuy rằng đã được bỏ lệnh cấm, nhưng Nội Vụ Phủ hề cử hầu nào đến đây, chứ đừng đến tiểu nha .
Tần Cửu cố ý phát tiếng vang, đợi phía động tĩnh biến mất mới nhảy xuống, đẩy cửa phụ Kiến Chương Cung .
Trong căn phòng bên đơn giản nhưng ấm cúng, Trần Thu đang sách ánh nến, xung quanh ai, như thể giọng chỉ là ảo ảnh của hắn.
Tần Cửu thời gian suy nghĩ chuyện khác, khi thấy Trần Thu liền vén áo quỳ xuống.
Trần Thu đẩy xe lăn đến mặt , đỡ Tần Cửu hai mắt đỏ bừng lên, chú ý tới tóc mai bên tai Tần Cửu bạc ít, thở dài , “Cửu thúc cũng phân cách với ?”
DTV
Cả người Đại thái giám run rẩy, thấp giọng , “Điện hạ lớn như a, là nô tài đến chậm, để điện hạ chịu khổ rồi.”
“Cửu thúc mới chịu khổ.”
Hủy dung, cải trang giả dạng, tiến cung làm một cái giám, chỉ bởi vì muốn ẩn núp bên người Dung phi . Có thể , nếu Tần Cửu, Trần Thu có lẽ sống được đến ngày hôm nay.
Khương Tiểu Viên trốn ở trong tay áo Trần Thu trợn mắt há hốc mồm, nàng chỉ Thu Thu có nội ứng trong cung Dung phi, nhưng trăm triệu nghĩ tới, kẻ phản bội trong truyền thuyết này, vậy àm lại là tâm phúc, cánh tay phải của Dung phi.
Nàng tò mò thò đầu — Tần Cửu là một nam nhân trung niên , dung mạo đàng hoàng, mặt một vết sẹo chạy ngang, phá hủy dung mạo ngay thẳng của hắn, dù cho vết sẹo mờ cũng thể thấy rõ được dung mạo ban đầu nữa.
Hai thúc cháu, bảy năm đây là đầu tiên tương nhận, cảm xúc của Cửu thúc hiển nhiên chút kích động, mãi cho đến khi nói chuyện với Trần Thu được lúc lâu, cảm xúc mới dần dần ổn ̣nh lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-122.html.]
Tần Cửu đơn giản kể lại chuyện bỏ thuốc vào rượu ở tửu lâu cho Trần Thu , thần sắc cũng dần dần trở nên nghiêm túc.
“Lúc Cửu thúc tự đến đây, chỉ cho điện hạ một tiếng, chuyện của Ngũ hoàng tử đã ảnh hưởng lớn, kế tiếp nhất ̣nh sẽ có biến động lớn.”
“Điện hạ, Trần Đoan và Dung phi giống . Dung phi là lòng tham đáy, luôn cố chấp; Trần Đoan thập phần tự phụ, chỉ sợ kiêng kị với thế lực của Tần gia. Sau chuyện Thôi Văn Minh thành, tất là sát chiêu.”
“Nếu điện hạ muốn rời khỏi đây, cần nhanh chóng, lão nô chắc chắn sẽ trợ giúp ngài một tay.”
Khương Tiểu Viên đến vô cùng nghiêm túc, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay áo của Trần Thu tay áo, ngón tay mảnh khảnh của hắn xoa nhẹ đầu của nàng, nói với Tần Cửu, “Ta cũng có ý này, mong rằng Cửu thúc giúp .”
Hai thương lượng, bởi vì phận của Tần Cửu nên thể ở lâu, khi thắp một nén hương, Tần Cửu liền đề nghị rời .
Chẳng qua, Trần Thu mới đưa đến cửa, Tần Cửu đột nhiên mở miệng,
“Điện hạ, có cô nương ái mộ ?”
Tần Cửu vô cùng nhạy bén, nên hắn cảm thấy thanh âm bao nãy chỉ là ảo giác.
Trần Thu sửng sốt, Khương Tiểu Viên còn thập phần bát quái bắt đầu vểnh tai lên.
Tần Cửu thở dài một tiếng, “Nếu là tiểu cung nữ nào trong cung, Cửu thúc có thể giúp con chắn sóc, chờ sang năm sẽ tìm cơ hội thả …… Tỷ tỷ có để lại cho con một đôi ngọc bội, nếu có đối tượng thích hợp có thể đưa , vậy ở nơi chín suối, tỷ tỷ cũng sẽ vui mừng.”
Hắn sâu cháu trai , cảm giác tội sâu sắc hiện lên trong mắt hắn.
Vô số lần hắn đã chú ý tới hài tử mà tỷ tỷ lưu lại này, vô hắn đã giúp đỡ đứa trẻ, nhưng rồi phải nhịn xuống. Hắn hắn là bước cờ duy nhất và cuối cùng tỷ tỷ lưu lại, nếu bị bại lộ, Trần Thu thật sự còn nơi nương tựa.