Nhóm thích khách vực sâu còn thấy một bóng , chỉ thấy âm thanh của xe ngựa phá hủy đáy vực.
Cách đó xa thanh âm “Cứu giá! Cứu giá” dần dần tới gần, tiếng vó ngựa cũng dày đặc hơn.
Nhóm thích khách cơ hội xuống kiểm tra, liếc mắt một cái đồng loạt biến mất trong rừng rậm.
Một lớp mây mù lượn lờ quanh khu vực, chỉ còn vài tiếng chim hót thanh thoát truyền đến.
Dưới vực sâu, Trần Thu giữ bình tĩnh, dùng một con d.a.o sáng như tuyết cắm khe đá để giữ vững cơ thể . Dù đôi chân còn sức, nhưng cánh tay của vẫn mạnh mẽ và đáng nể. Hắn rút một mũi tên, b.ắ.n vách đá để giữ thăng bằng, nắm lấy sợi dây thừng.
Khi chủy thủ cắm đá trượt vài phân, Trần Thu một tay nắm dây thừng, từ từ bò, tay còn dùng để chống đỡ và giữ vững. Vì đôi chân còn sức, cách giúp tiết kiệm năng lượng và giảm xuống một cách định.
Mãi cho đến khi còn cách đáy vực năm sáu mét, dây thừng gần hết, và con d.a.o còn đủ sức chịu nổi trọng lượng của . Cuối cùng, Trần Thu buông tay và rơi xuống.
Đáy vực là một hồ nước lạnh lẽo, giúp giảm xóc khi tiếp xúc với mặt nước. Khi bò lên bờ, cả đều ướt đẫm.
Tóc dài của thiếu niên màu đen bết vì nước, nhưng để ý mà ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm Khương Tiểu Viên.
Khương Tiểu Viên nắm chặt vạt áo của Trần Thu, bọt nước văng , nhưng gì nghiêm trọng. Nàng ho khan vài tiếng, nắm lấy tóc dài của và bò lên .
“Khụ khụ khụ, ở chỗ .”
Thời điểm rơi xuống vực, nàng suýt nữa văng xa, may mắn là Trần Thu kịp giữ nàng ở trong ngực, giúp nàng ở trong đó vững.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-132.html.]
Tuy rằng Khương Tiểu Viên bay, nhưng đột nhiên ám sát khiến nàng phản ứng kioj nên tạm thời quên mất bay.
Khương Tiểu Viên thực sự quá nhỏ bé; chỉ một cú va chạm với đá tảng cũng thể khiến cô thương nặng. Vì , cô dám lộn xộn và chỉ bám chặt lấy Trần Thu.
Khi Trần Thu cuối cùng định hình, Khương Tiểu Viên mới cảm thấy an tâm hơn. Nàng giúp điều chỉnh dây thừng để tiếp tục hạ xuống. Dù cánh tay của mạnh mẽ, nhưng với đôi chân còn sức, việc vẫn là một thử thách lớn và tất nhiên là hại với cơ thể của .
Dù nguy hiểm, nhưng cuối cùng họ cũng an hạ xuống .
Tuy nhiên, ngay khi rơi hồ nước lạnh lẽo, Khương Tiểu Viên vẫn suýt nữa quăng ngã và hôn mê. Đầu óc nàng choáng váng, dậy còn cảm thấy lảo đảo. Mắt nàng đỏ lên vì nước lạnh, cả như một con chim nhỏ rơi xuống nước.
Trần Thu lúc bọn chúng b.ắ.n tên ngựa, hỏa khí đang tràn.
Trần Đoan khác mẫu phi của . Dung Phi tham lam, Trần Thu phục tùng thế lực của nàng . Vì , nàng dám tay sát hại . Trần Đoan sự thù hận sâu sắc như ; là một nam tử tràn đầy nhuej khí và sát khí, và mỗi tay đều là sát chiêu.
Chỉ là khi thấy bộ dáng đáng thương nhem nhuốc của nàng, ánh mắt của tối sầm .
Trần Thu thể kiềm chế cảm xúc bạo lực trong lòng, thái dương căng thẳng, những hoa văn màu đỏ gần như sắp hiện .
Hắn nuốt cơn sát khí mãnh liệt trong lòng, cố gắng để nó tổn thương Khương Tiểu Viên. Hắn hết sức kiềm chế, giọng điệu dịu dàng, cố gắng để cảm xúc của ảnh hưởng đến nàng:
“Bị thương ở ?”
Khương Tiểu Viên đỡ chóng váng hơn, thật thương nặng, đơn giản chỉ nước cho phát ngốc. ánh mắt chăm chú của thiếu niên, nàng nghĩ một lúc, vẫn giơ ngón tay sáng bóng lên với vẻ mặt đáng thương vô cùng.
DTV
Mặt một vết m.á.u nho nhỏ, nếu để ý tới, khả năng khép .