Trong khoảnh khắc , còn mang bộ mặt giả dối của Yến Tấn, mà hiện lên vẻ chân thực của một thiếu niên, nếu Khương Tiểu Viên gặp trong khắc , nàng sẽ nhận khác xa so với hình ảnh thấy .
So với hình ảnh ôn nhu của thiếu niên mà Khương Tiểu Viên luôn thấy, hiện tại như bạo quân lạnh lùng và nguy hiểm mà nàng từng thấy, mà thực họ chính là một .
Chỉ là qua năm tháng dài dằng dặc, học cách che giấu bản tiểu thần minh của , vẻ ngoài hiền hòa trở thành một lớp mặt nạ che giấu cho sự ti tiện.
Không đợi bao lâu, thể chỉ là vài phút, hoặc thể là vài canh giờ. Cho đến khi ngọc bội bên trong đột nhiên phát vài tiếng "Alo alo alo," thiếu niên mới như tỉnh từ cơn mê, giật lấy ngọc bội trong n.g.ự.c .
Quả nhiên, ngọc bội truyền đến thanh âm của Khương Tiểu Viên.
Hắn theo bản năng siết chặt ngọc bội, và khi giọng nàng vang lên, liên tiếp gọi "Thu Thu Thu Thu," vẻ nàng đang hoảng loạn.
Trái tim vốn c.h.ế.t lặng, giờ đây bỗng nhảy lên vì giọng của nàng, cố gắng kiềm chế cảm xúc của , hỏi:
“Chậm thôi nào, cho ?”
Giọng của tiểu cô nương uể oải đến cực điểm, “Thu Thu, thể thu nhỏ nữa .”
Thiếu niên đột ngột siết c.h.ặ.t t.a.y , hoa văn màu đỏ như ẩn hiện ở khóe mắt, màu đỏ dường như lan tràn tới đáy mắt , khiến dáng vẻ của trở nên phần đáng sợ.
“Phát sinh chuyện gì thế?”
Khương Tiểu Viên rốt cuộc từ cơn hoảng loạn phục hồi tinh thần, nhận sự đổi trong giọng của , vẻ mặt vẫn đầy lo lắng, kéo dài giọng.
“Haizzz... Hình như biến thành phàm mất rùiiii……”
DTV
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-206.html.]
Trời tuyết sáng sớm ở Giang Nam, tuyết bay bay, khí còn vương một cơn lạnh thấu xương.
Vân Vụ Sơn bao phủ trong tuyết trắng, mây mù nhẹ nhàng tỏa từ núi, đỉnh núi, một ngôi chùa miếu hiện lên mờ ảo.
Trong chùa Phổ Tế, ánh sáng mặt trời lờ mờ chiếu một gian thiện phòng.
Trên giường, một tiểu cô nương xinh cố gắng dậy. Nàng buộc tóc, để tóc dài rối tung, khuôn mặt trắng nõn hiện lên hai quầng thâm mắt. Cả tỏa một khí chất sống còn gì luyến tiếc.
Dù , nàng vẫn .
Mũi nàng như ngọc, môi đào, cả toát lên vẻ mềm mại, điềm đạm. Hàng mi dài rủ xuống khuôn mặt nhỏ, như búp bê sứ, thêm một nốt ruồi đỏ nhỏ ở đuôi mi, tạo thêm nét linh động.
Chỉ là, khuôn mặt búp bê sứ vẻ tròn trịa một chút.
Mắt thấy thời gian còn lâu nữa, nữ tỳ thanh y quả nhiên đẩy cửa tiến , trong tay còn cầm một hộp đồ ăn.
Khi thấy tam tiểu thư vẫn giống như ngày hôm qua, với gương mặt ngọc ngà nhưng đẫm quầng thâm, buồn bã dựa cửa sổ, còn sức sống, nữ tỳ cảm thấy ái ngại.
nữ tỳ chỉ là một câm, mấy lời an ủi, chỉ đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, lo lắng mà nàng.
Tam tiểu thư miễn cưỡng di chuyển ánh mắt, thở dài nhẹ nhàng hỏi, “Có chút đồ ăn ?”
Tiểu câm vội vàng mở hộp đồ ăn , Khương Tiểu Viên bát cháo nhỏ và một lớp canh gà mỏng, bên một tầng mở còn mỏng hơn giấy, cảm thấy dày co thắt đau đớn, đầu tiểu câm với ánh mắt càng thêm da diết.
Không ai , tam tiểu thư đầy u sầu, sắp đến nơi, khi tiểu câm đặt bát cháo gà còn bàn, nước mắt nàng suýt rơi xuống ——
Nàng đói chít mất thui, đói lả chít mất!
để duy trì hình tượng một tiểu thư mới khỏi bệnh, nàng nhịn, miễn cưỡng nuốt nước mắt trong lòng, chỉ uống một nửa bát cháo gà, l.i.ế.m môi còn dính dư vị của canh gà, cảm thấy như đang sống trong một cơn ác mộng ——