Cách hôn khác gì con , tràn ngập tính xâm lược. Hắn cạy hàm răng cắn chặt ngây ngô của nàng, công thành đoạt đất giữa môi nàng, hôn đến mức tiểu cô nương mơ hồ, nhịn theo bản năng lui về phía .
Nàng mờ mịt mà , như là một con chi đầu đột nhiên mưa to xối đến chật vật tước nhi, chỉ nghĩ tìm cái an địa phương trốn tránh, nề hà dùng tay chống cái ót, ngón tay thon dài cắm tế nhuyễn tiểu quyển mao gian, cường thế mà bách nàng, cho phép nàng lui về phía .
Chờ đến khi nàng trở nên ngây ngốc, sắp thở nổi, mới mở đôi mắt phượng dài , hôn nhẹ lên chóp mũi tròn mềm mại của nàng, dùng chất giọng khàn khàn dễ thấp giọng dụ dỗ:
“Ngoan nào, đừng nín thở.”
Chờ đến khi nàng mơ hồ theo lời , thấp giọng nở nụ , nâng cằm nàng lên tiếp tục hôn xuống.
Thậm chí bởi vì nàng học cách hít thở khi hôn, còn quá mức hơn bao nãy, vẫn là hôn môi, nhưng như cắn, cắn đến mức tiểu cô nương nhịn , giọng nức nở của nàng, còn nuốt hết bụng.
Nàng thể bên trong nụ hôn , mang theo sự quyến luyến và cam lòng dày đặc, mà chỉ là cảm thấy nụ hôn thật hung dữ, như nhét nàng trong bụng .
Nụ hôn nhu tình mật ý như kẹo, mà sắc bén như dao, chua xót như chanh, ở những năm tháng phong sương cuốn nhận, khắc chế bản , cho những đen tối đó nhuộm màu tiểu cô nương của .
dù thì vẫn cam lòng.
Hắn thậm chí còn hận, vô cùng hận, ghen ghét bản của quá khứ. Cái ở đêm năm mười ba Vĩnh Gia đó, gặp tiểu thần minh thuộc về chính .
Bọn họ qua mùa đông đầy lạnh giá đó, mà thì chỉ một sống như cái xác hồn giữa cái mùa đông dài dằng dẵng đó.
mùa đông năm nay với thật ngắn, mùa xuân tới quá nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-222.html.]
Tình yêu nồng nàn như hương lư hương, mới đốt lên một tia lửa, liền hóa thành tro tàn.
Hắn quá nóng vội, nhưng quá khao khát để dấu ấn, khẩn thiết chứng minh sự tồn tại với nàng.
Hắn như lưỡi d.a.o chua xót, vẫn cứ đ.â.m thấu, hôn lên đôi môi nhỏ bé của nàng.
Song, khi tuyết tan, cuối cùng còn kịp nữa.
Nàng hôn như vùi lấp trong sương mù, đầu óc mơ hồ như đắm trong một đám mây mềm nhão, hương thuốc nhạt nhòa từ bao bọc, khiến nàng cảm giác như bao trùm bởi một lớp sương dày.
Nàng như một viên đường dễ vỡ, đôi khi nâng niu như châu báu quý giá, cẩn trọng nâng niu; nhưng đôi lúc, tàn nhẫn dùng răng nanh cắn xé đôi môi mềm mại của nàng, như một dã thú nuốt trọn, lướt qua những nỗi âu yếm và dục vọng.
Cho đến khi buông nàng , nàng vẫn còn mơ màng, đầu óc vẫn như lạc trong sương mù.
Nàng mở to đôi mắt mê hoặc, vô tình đụng cặp mắt xinh của .
Trong đôi mắt phượng , nàng thể hiểu sự nguy hiểm ẩn chứa trong đó, nhưng chỉ trong chốc lát, cảm xúc như băng tuyết tan chảy, chuyển hóa thành một tiếng thở dài. Nguy hiểm và dã thú như giấu kín lớp áo mũ chỉnh tề, và còn ân cần hôn nhẹ lên chóp mũi nàng, giọng khàn khàn mà êm ái như một bản nhạc du dương.
“Kêu là Trọng Quang.”
“Trần, Trọng, Quang.”
DTV
Nàng ngây ngẩn , lẩm nhẩm một , cho đến khi nam tử vươn tay giúp nàng chỉnh những lọn tóc rối, còn cổ áo vò nát, nàng mới như một con búp bê ngoan ngoãn để dẫn phòng.
Khi nàng xuống án kỷ trong Thái Y Viện, tay nhét một chiếc lò sưởi nóng hầm hập, nàng mới cảm thấy như bước cõi thần tiên. Theo bản năng, nàng duỗi tay chạm môi đang sưng đỏ.