Đau thật nha, chắc trầy da .
Khi động tác của nàng phát hiện, thấy tiếng trầm thấp mà dễ , nàng vội vàng rút tay về, ôm lò sưởi, lưng về phía , thở phì phò.
Mũi nàng đỏ hồng, đôi môi cũng đỏ, khuôn mặt như quả đào say rượu, đỏ ửng như mây trắng.
Tiểu cô nương đưa lưng về phía , cắn môi vì cơn đau, trong lòng mê mẩn và hỗn loạn, hơn nữa, nàng thực sự dám đầu .
— Sợ rằng khi thấy , đôi mắt thể nhịn đôi môi .
Đến lúc đó cho thối mũi.
nam tử thì đang thong dong nấu , lẽ sợ nàng cảm lạnh, còn thêm ly gừng, nấu chậm rãi.
Không nghĩ đến điều gì, ánh mắt cúi xuống, bỏ thêm nhiều đường trong.
Từ những mảnh ký ức nhỏ đó, nàng thích đồ ngọt, gừng món nàng ưa thích.
Kỳ thực, bạo quân Thu vốn dĩ pha .
Những việc tinh tế như , dù là trong chiến trận, lúc bình loạn Giang Nam, hoặc khi hoàng đế, cũng thời gian để học. Mười năm , khi bệnh tật hành hạ, thời gian tỉnh táo càng ít, thời gian rỗi để pha ?
Người pha là một khác, dù cũng thừa nhận, bọn họ vốn dĩ là cùng một .
Cửa kẽo kẹt mở , tiếng Trương Đức Nghĩa vang lên, “Bệ hạ, Từ viện phán đang chờ bên ngoài.”
Nam tử ngẩng đầu lên về phía tiểu cô nương, quả nhiên thấy lỗ tai tiểu cô nương dựng , nhưng vẫn chịu .
Hắn cố nén , giơ tay hiệu cho bọn họ .
Khi Từ viện phán đến để bắt mạch, một tiếng lầm bầm vang lên,
“Không chịu gọi thái y ?”
Tay của nam tử dừng , :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-223.html.]
“Trẫm cho gặp, thì chả nhẽ để nàng gặp Thu Thu ?”
Khương Tiểu Viên:……
Nàng ôm chặt gối, khẽ meo meo, lỗ tai dựng , mắt thì liếc về phía Từ viện phán.
Chờ đến khi nàng rõ gương mặt của Từ viện phán, nàng ngẩn .
Quả thực, vị Từ viện phán quen thuộc:
Chẳng chính là mà nàng gặp ở trong núi, mỗi ngày đều đến xem kỳ tích y học - Từ lão đại phu ?
Từ lão đại phu lúc chính là một lão đại phu mở cửa hàng ở trấn , nếu thì thể thu phục chỉ bằng một nén vàng? Thế nào mà khi Thu Thu lên ngôi, thành Viện phán?
Dù kinh ngạc đến , hiện tại lúc hỏi mấy chuyện , Khương Tiểu Viên vội vàng thúc giục,
“Viện phán, xin ngài xem mạch cho bệ hạ, xem tình trạng thế nào?”
Thanh niên siết chặt chén , ngón tay run rẩy.
DTV
Từ thái y cũng bất ngờ, ngẩng đầu lên — chỉ đến để kê đơn ?
Nói là thỉnh thái y tới khám, thật chỉ là nước lướt qua lá khoai mà thôi, chỉ là để Từ viện phán kê thuốc bổ để tiểu cô nương an tâm.
Hắn sớm kết quả của . Trong thời gian qua, gặp thái y vì cảm thấy việc đó quá tốn sức, vô phương pháp thử qua chỉ mang sự mệt mỏi vô tận.
Ngày qua ngày, thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít, lãng phí những nỗ lực vô ích.
Lẽ nên từ chối, nhưng tiểu cô nương với giọng điệu quá mức khẩn thiết, như mê hoặc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Trương Đức Nghĩa đưng ở bên cạnh thấy bệ hạ gật đầu, suýt nữa vui mừng đến rơi nước mắt.
Có trời mới trong thời gian qua, quỳ xuống cầu xin và khuyên nhủ bệ hạ như thế nào.
bệ hạ cho gọi thái y, cũng thấy nhóm địa thần suốt ngày khuyên chữa chạy, mỗi ngày thời gian thanh dành hết cho việc phê duyệt sổ con, ngẫu nhiên sẽ triệu kiến vài đại thần tâm phúc, mỗi một câu đều khiến man mác hoảng sợ, phảng phất đang những lời cuối cùng.