Lần , nhóm đến ai khác, mà chính nhóm Yến quản gia đến để "thu dọn thi thể". Thật sự Yến gia cảm thấy sợ hãi khi Yến Tấn Tiêu tướng quân chỗ dựa.
Nhìn những thành công gần đây của Yến Tấn tại biên quan, nghĩ nếu như tiêu diệt tận gốc thì thể phát hiện, cuối cùng, mặc dù do dự, nhưng lão tổ tông của Yến gia vẫn quyết định hành động.
Đoàn lợi dụng đêm tối, lén lút tiến về phía Vân Vụ Sơn.
Từ đại phu mở tiệm thuốc ở chân núi, nhanh chóng nhận thấy nhóm . Dù họ dấu hiệu gì của Yến gia, nhưng với kinh nghiệm lâu năm, Từ đại phu cảm thấy tình hình và lập tức bảo các tiểu nhị lên núi để đưa Khương Tiểu Viên xuống.
Đường của Vân Dụ Sơn thử hỏi ai thể quen thuộc bằng hàng năm lên núi hái thuốc như bọn họ? Dù những đều là tráng niên khỏe mạnh, thì vẫn chậm hơn bọn họ.
Vì thế bọn tiểu nhị ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc ở nhà họ Yến lên phía , chạy tới chùa Phổ Tế.
Hai lão bà tử canh chừng ở cửa tim gì, mà vẫn đồng ý để tiểu nhị .
Khương Tiểu Viên khi tin bèn lập tức lao trong phòng, nhanh chóng cất giấu bộ sách vở và tài liệu quan trọng trong ngọc bội, kéo tiểu câm ngoài.
Hai lão bà tử vẻ nhận tình hình và nhanh chóng bỏ chạy. Khương Tiểu Viên thời gian để lo lắng cho họ, mà hiện tại chỉ còn cách tính toán để kéo dài thời gian cho đến khi chuyện giải quyết.
Khương Tiểu Viên nghĩ một cách, từ trong phòng lấy dầu hỏa, rải xung quanh châm lửa. Ngọn lửa bốc lên nhanh chóng, dù tuyết ngoài trời thể cho phép ngọn lửa lan rộng, nhưng ít nhất cũng khiến nhà họ Yến chờ đợi và dừng để dập lửa.
Bên ngoài vẫn còn tuyết nên lửa sẽ lan .
Khương Tiểu Viên chỉ thể đủ nghĩ đến biện pháp kéo dài thời gian.
Người bình thường gặp hỏa hoạn sẽ nghĩ đến việc cứu hỏa đầu tiên. Dù cho nhà họ Yến Khương Tiểu Viên chết, họ cũng sẽ đợi đến khi ngọn lửa lụi tắt mới kiểm tra bên trong.
Khương Tiểu Viên rằng chỉ cần nhóm Yến gia đến để dập tắt hỏa hoạn, nàng sẽ đủ thời gian để chạy trốn xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-232.html.]
Mặc dù thể chắc chắn việc sẽ giải quyết , nhưng hiện tại việc quan trọng nhất là rời khỏi nơi tiên.
DTV
Tiểu câm và tiểu nhị đều kinh ngạc sự nhanh nhẹn và quyết đoán của Khương Tiểu Viên. Hai kịp phản ứng Khương Tiểu Viên kéo , chạy một mạch ngừng.
Khi chạy xa và còn thấy chùa Phổ Tế nữa, Khương Tiểu Viên mới dừng , thở hồng hộc vì mệt mỏi.
Tiểu nhị, vốn tưởng rằng Khương Tiểu Viên sẽ chạy lâu như , vốn còn nghĩ sẽ chạy lâu hơn cơ:
“Cô nương chạy nhanh thật đó.”
“Đừng lo lắng,” Khương Tiểu Viên , “Con đường hẹp, ngoài . Cảm ơn tiểu đưa ngoài, hôm nay trời lạnh, đừng để lạnh.”
Khi ba đang trò chuyện, tiếng vó ngựa từ phía truyền đến, cùng với âm thanh của tiếng giáp sắt cọ nhay, lập tức im lặng.
Một lúc lâu , từ phía , một giọng nam vang lên hỏi:
“Phía , là Khương cô nương ?”
Khương cô nương, Yến tiểu thư.
Từ bụi cây, một đôi mắt tròn xoe ló , quan sát nhóm mặc giáp đen lưng ngựa. Khi nhận họ là hắc giáp vệ, Khương Tiểu Viên mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng từ bụi cây ló đầu , cất tiếng đáp:
“Là !”
*
Một canh giờ , Từ lão đại phu thấy tiểu cô nương lạnh đến mặt đỏ bừng, khỏi lắc đầu cảm thán, những ảnh hưởng gì đến tốc độ đưa cho nàng chén canh gừng để giải lạnh.