Xuyên Thành Bạo Quân Trong Truyện Tiểu Thuyết Ngôn Tình - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:21:31
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trọng Quang Đế quả thực hành động thể nghi ngờ. Khi trời tối, một cỗ xe ngựa giả phương tiện mua sắm, xuất phát từ Tây Môn của hoàng cung, lặng lẽ rời khỏi thành, hòa trong màn đêm bên ngoài tường thành.

Có lẽ vì gần đến năm mới, đường phố vô cùng nhộn nhịp, qua đông đúc, thậm chí còn bán hồ lô nướng khắp ngõ hẻm.

Mãi cho đến khi rời khỏi những con phố đông đúc, Khương Tiểu Viên mới dám vén rèm xe lên để ngoài. Vừa thấy, nàng thấy một lão gia gia tay cầm hồ lô sáng lấp lánh.

“Đường hồ lô trông ngon quá! Trọng Quang, ngài ăn ?”

Khương Tiểu Viên nhận câu trả lời, khi đầu liền thấy bộ dáng cấm đoán của nam tử.

Nàng thở dài một , định buông màn xe xuống, thì đột nhiên kéo lòng nam tử.

Ngay khi đó, một mũi tên cắm phập cửa sổ xe, đuôi của mũi tên vẫn còn rung nhẹ, mang theo sát khí sắc bén.

“Đừng nhúc nhích.”

DTV

Bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng binh khí va chạm, tiếng chiến đấu kéo dài một lúc mới dừng . Khi xe ngựa một nữa trở quỹ đạo bình thường, nam tử mới thở phào, buông nàng .

Khương Tiểu Viên cảm thấy chút sợ hãi, vội vàng hỏi han ,

“Trọng Quang, như ?”

Vừa còn kêu đau đầu, tự nhiên sức lực lớn như ?

khi nàng ngẩng đầu lên, va ánh mắt quen thuộc của nào đó.

Vì quá quen thuộc, Khương Tiểu Viên lập tức nhận ngay. Ánh mắt của nam tử luôn sắc bén, tuy đối xử với khác vẻ ôn hòa, nhưng vẫn mang một vẻ uy nghiêm thể cảm nhận.

đôi mắt của thiếu niên khác, như băng tuyết tan trong gió xuân, mát mẻ và dễ chịu, ít nhất là khi đối diện với nàng.

“Tinh thần của lão đông tây kém, chịu nổi, gọi đến giúp dẹp bớt chút phiền toái.”

Thiếu niên dùng cánh tay lực lưỡng ôm nàng eo, dù vẻ ngoài vẫn ôn hòa như thường, nhưng ngữ khí chút thong thả và nguy hiểm.

Khương Tiểu Viên cảm thấy khả năng sẽ gặp phiền toái, khỏi nuốt nước bọt. Trước mắt cảnh tượng , nàng thế nào để giải thích với Thu Thu, cũng hiểu biến thành như .

Chưa kịp mở miệng biện minh, bên tai nàng thấy thiếu niên thở dài một tiếng.

Dù rằng giọng của thanh niên nhẹ nhàng, ôn hòa, nhưng vẫn khiến cảm nhận một chút ý tứ nghiến răng nghiến lợi,

“Ta chỉ từng nếm thử đường hồ lô, mà cũng bao giờ hôn môi với ai.”

Khương Tiểu Viên cảm nhận một loại nguy cơ từng thấy từ chỗ thiếu niên, chân nàng như mềm nhũn. Nếu kiệu chút cao, nàng nhanh chóng nhảy xuống.

nàng , nếu nàng thực sự dám nhảy xuống, nàng sẽ gặp tai họa. Thiếu niên Thu bề ngoài ôn hòa, nhưng nếu nổi giận, nàng khó mà tránh .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-239.html.]

Nàng rụt cổ , cảm thấy vẫn thể tìm cách cứu vãn tình hình.

Lòng tự vệ khiến nàng do dự một chút, quyết tâm ôm chặt eo thanh niên, vùi đầu n.g.ự.c , cọ cọ cổ , còn quên dùng giọng điệu nũng nịu,

“Thu Thu, đến đây? Ta thật sự nhớ đó.”

Nàng hy vọng bằng cách thể lừa gạt qua chuyện đường hồ lô và hôn môi.

dáng vẻ nũng nịu của nàng hiếm thấy. Mỗi khi nàng điều gì đúng lương tâm hoặc cần sự trợ giúp của , nàng trở nên vô cùng dính .

Thiếu niên chỉ dùng một đầu ngón tay để chống đầu nhỏ đang cọ cọ của nàng.

Khương Tiểu Viên cảm thấy bối rối.

Thiếu niên từ từ nâng cằm nàng lên, ánh mắt chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn mà nhớ thương lâu, bỗng nhớ cảnh trong mơ.

Sau đó, tỉ chuyện gì tiếp tục ,

… Ta còn từng ăn son môi.”

Thiếu niên với vẻ thanh thản, tay nhẹ nhàng nắm cằm nàng, tạo một lực , đủ để nàng ngẩng đầu lên. Ánh mắt dừng đôi môi nàng, thở nóng rực, ngón tay lạnh lẽo, vuốt ve môi nàng, âu yếm một cách khéo léo.

Đầu ngón tay của chính là dấu vết màu đỏ thắm của son môi mà bạo quân Thu tô lên cho nàng buổi sáng.

Nàng gì đó, nhưng thanh niên chỉ mỉm ,

“Nàng nghĩ sẽ điều gì tiếp theo? như nàng đoán đó.”

Hắn nhẹ nhàng lau sạch son môi nàng, để lộ màu môi vốn của nàng. Dù mạnh tay, nhưng đôi môi nàng vẫn đỏ lên. Nàng thế nào, chỉ đành nắm chặt ngón tay , với ánh mắt mong mỏi, tiếp tục dùng lời lẽ ngọt ngào để thuyết phục,

“Thu Thu, chả nhẽ yêu ?”

Nếu quá quen với những lời ngon ngọt của nàng, chỉ sợ thiếu niên lúc thật sự sẽ chịu nổi sự năn nỉ của nàng. quen thuộc với cách nàng dùng những lời lẽ ngọt ngào để đạt mục đích của tiểu yêu tinh .

Thiếu niên buông lỏng tay , móc khăn giúp nàng lau khô son còn dính môi nàng, thong thả ung dung mà lâu sạch ngón tay của bản .

“Ta chỉ còn ít ngày nữa đến Hồng Châu, đến lúc đó, nếu điều gì , nàng thể bắt đầu chuẩn từ bây giờ,” Thiếu niên với giọng điệu nhẹ nhàng.

Khương Tiểu Viên cụp đuôi, cúi đầu chơi đùa với góc áo của , trong lòng đang nghĩ cách để đưa yêu cầu một cách khôn khéo. Nàng khỏi cảm thấy chút bối rối, để thông báo điều .

Nàng định giãy giụa thêm một chút,

“Thu Thu, hẳn ngài chính là mười năm nữa.”

“Ừ.”

Loading...