Xuyên Thành Bạo Quân Trong Truyện Tiểu Thuyết Ngôn Tình - Chương 243

Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:21:41
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lòng n.g.ự.c trống , tiểu cô nương quả nhiên rời . Dù quen với điều đó, vẫn khỏi cảm thấy một chút buồn bã.

Nam tử tuấn tú chống trán, dường như đang hồi tưởng điều gì, lẩm bẩm,

“Chỗ , chỗ , đều hôn .”

Hắn nheo mắt , nhưng nụ mang đến một cảm giác rùng rợn.

“Yên tâm, nhớ kỹ tất cả .”

Hắn bên cửa sổ một lúc, đó chuẩn gọi Trương Đức Nghĩa đến để triệu tập hắc giáp vệ. Đột nhiên, nhận điều gì đó , cúi đầu xuống đôi chân .

DTV

Tiểu cô nương giúp châm cứu mới rời , kim châm và công cụ còn để bên cạnh kịp thu dọn.

quen với đau đớn, lúc đầu nhận điều gì bất thường, mãi đến giờ phút , mới cảm thấy cơn đau quen thuộc và sắc nhọn từ đùi truyền đến.

Cơn đau , năm năm , vẫn còn cảm nhận . Mỗi khi mùa đông đến, vết thương cũ phát tác, đau đớn khó chịu. đó, dần dần đôi chân mất cảm giác.

Dù tiểu cô nương châm kim đúng cách, cũng cảm thấy gì.

Hắn nhớ rõ cuối cùng đôi chân cảm thấy đau đớn là khi nào, cơn đau quen thuộc trở , đưa tay chạm đùi .

Chỉ ấn nhẹ xuống chân, cơn đau mãnh liệt. đau đớn vẫn còn hơn là cảm thấy gì, cảm giác đôi chân bớt trống rỗng nhiều.

Từ viện phán nhận thông tin từ suối nước nóng thôn trang từ sáng sớm, lúc gọi Lan Quế Các, còn mơ mơ màng màng.

Trương Đức Nghĩa thông báo cho chân của bệ hạ cảm giác.

Từ viện phán cảm thấy như đang mơ , đó là đôi chân chặt đứt mười năm, khi bệ hạ lên ngôi, thử cách mà đôi chân vẫn phục hồi. Điều thể trách y thuật của tinh xảo, giống như gỗ khô mười năm, chỉ thể chờ đợi một phép màu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-243.html.]

khi Từ viện phán thật sự kiểm tra đôi chân của bệ hạ, gần như thể kìm nén sự kích động của .

Đôi chân mất cảm giác mười năm, huyết mạch vốn khô héo, nhưng giờ phút , từ bên trong khô héo, ánh lên một ánh sáng của sự sống yếu ớt.

Đây quả thực là một phép màu!

Làm đại phu, Từ viện phán hiểu rõ, dù sinh cơ mang đến cơn đau, cũng là điều . Điều đáng sợ nhất là cảm giác.

Mãi cho đến khi Trương Đức Nghĩa thể kìm nén sự kích động mà lên tiếng hỏi, Từ viện phán mới cuối cùng hồi phục tinh thần, run rẩy, giọng đầy xúc động,

“Bệ hạ! Chân của bệ hạ thực sự cứu ! Không là thần y nơi nào, thể dẫn lão thần chào hỏi một câu ?”

Trong mắt đại phu, đây thực sự là một kỳ tích thể tưởng tượng nổi.

Hắn đầu tiên thấy, vốn nổi tiếng với tính cách sắt đá và m.á.u lạnh, giờ đây lộ nụ từ từ mở rộng. Nụ khỏi khiến cảm thấy như băng tuyết tan chảy, đến mức chút giống với bản .

Hắn đang lẩm bẩm, “Ngoan ngoãn, nha…”

Khó trách vì tên gọi nàng là tiểu thần minh, bởi vì nàng thật sự thể mang đến kỳ tích, như một thần minh đặc biệt chỉ dành cho .

“Cái gì?”

Nam tử , “Từ viện phán, mấy ngày khanh nhận một tiểu đồ ? Lần gặp nàng thì hỏi nàng một chút .”

Từ viện phán ngạc nhiên, nhưng nam tử phất tay, hiệu thể .

Hắn ngoài, nơi tuyết đang tan chảy, và mỉm .

Suốt đời tin quỷ thần, chỉ khi gặp nàng, lúc nào cũng mang theo một chuối Phật châu, thậm chí từng niệm đến lúc bình minh.

Hắn từng băng qua biển m.á.u và núi xương suốt nửa đời, một hối tiếc, nhưng từ khi gặp nàng, bắt đầu thấy ân hận về những cuộc tàn sát thực hiện, sợ rằng khi sang thế giới khác sẽ gặp nàng nữa.

Loading...