Hắn đến đây để bắt Yến Viện Viện, trong đầu tính toán đầy đủ, chỉ cần bắt một tiểu cô nương đưa về quỳ ở Từ đường là đủ. giờ đây, lưng là hàng ngàn hắc giáp vệ, giống như núi đè xuống, khiến cho đám mà Yến tứ bá mang theo trông thật tội nghiệp.
lúc , cửa y quán kêu lên một tiếng kẽo kẹt, đẩy .
Một tiểu cô nương xinh , mặc y phục của gã sai vặt, theo là Tần Thập Nhất cùng đồng bọn. Khi nàng thấy thanh niên, ánh mắt sáng ngời, nàng theo bản năng chạy tới ôm chầm lấy .
nhanh, nàng nhận giờ là của Yến Tấn, chỉ bên xe ngựa.
Ánh mắt nàng lấp lánh như những vì , ngước thanh niên, trong đôi mắt tràn đầy niềm vui và nỗi nhớ.
Khi ánh mắt thanh niên đụng tiểu cô nương, sự lạnh lẽo biến mấy ngay lập tức trở nên ôn hòa, như băng tuyết tan chảy thành dòng nước mùa xuân.
DTV
Hắn giơ tay về phía tiểu cô nương, Khương Tiểu Viên do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn thò tay , màng đến những khác đang , theo nhảy trong xe.
Mành buông xuống, nàng liền nhào lòng .
Trong xe ngựa truyền đến thanh âm nhẹ nhàng như gió của thành niên, để cho nhà họ Yến một câu:
“Nếu lão tổ tông còn đang chờ, Tứ bá bây giờ hãy theo trở về Yến gia thôi.”
Hai con tuấn mã đỏ thẫm hí vang, đầu chạy về phía núi.
Hàng ngàn hắc giáp vệ cũng rút về, mênh m.ô.n.g như mây đen bao trùm Yến gia, đưa cả đám hướng về Hồng Châu phủ.
Yến tứ bá nghĩ tới, áp giải trở về Yến gia trong cảnh thảm thiết như . Trong lòng bấn loạn, chỉ mong nhanh chóng trở về báo tin cho trong nhà, nhưng hắc giáp vệ như hổ rình mồi, khiến thể cho nào lẻn ngoài .
Trên chiếc kiệu đỏ thẫm, kiệu quý khí đen tuyền rộng mở, thảm mềm mại, khác biệt với cảnh lạnh lẽo bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-252.html.]
Thanh niên tùy ý vuốt ve mái tóc dài của nàng, như đang dỗ dành.
Tiểu cô nương ngẩng mặt lên, khuôn mặt đỏ rực vì lạnh nhưng nở nụ rạng rỡ. Mọi lo lắng, bất an đều tan biến khi thấy xuất hiện.
Nàng định mở miệng gọi, bỗng dừng .
Nàng bỗng nhận sự khác lạ, khí chất của thật mơ hồ, giống Trọng Quang. Vậy rốt cuộc là nên gọi Thu Thu Trọng Quang đây?
Yến Tấn thật lớn hơn nàng vài tuổi. Bởi vì vóc dáng Trần Thu cao lớn, nên gì là lạ. Bình thường thiếu niên thể lấy gương mặt thật ngoài, vì hiện tại tam hoàng tử hẳn là vẫn đang thủ ở hoàng lăng, phái chế tạo mặt nạ để hành tẩu bên ngoài.
Chính vì mà Khương Tiểu Viên chỉ thể dựa những điều nhỏ nhặt để suy đoán.
Tiểu cô nương do dự nào đó nhạy bén phát hiện , thanh niên nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, mỉm :
“Cứ nghĩ kỹ , nên gọi thế nào.”
Khương Tiểu Viên nuốt một ngụm nước miếng, nàng nếu gọi sai sẽ rước họa .
Tuy nhiên, vì giọng điệu đó, nàng thử gọi: “Trọng Quang?”
Có lẽ tiểu cô nương chọc , thanh niên nhẹ nhàng lên, “Ngoan, nhận nha.”
Quả thật là Trọng Quang, tiểu cô nương rúc trong lòng , nhẹ nhàng cọ cọ, bỗng nhớ về giá trị khỏe giảm , từ tin tức lúc buổi sáng, mấy ngày lo lắng khiến nàng phần yên lòng. Nàng nhịn ngẩng đầu lên, như thể hiểu nàng hỏi điều gì, thanh niên mỉm , đưa tay lên môi nàng, ngăn cản những câu hỏi dồn dập:
“Ba ngày đường nghỉ ngơi, hai ngày ngủ, phục kích… Sợ nàng chịu nổi, ngoài.”
Cảm giác xa lạ và khẩn trương trỗi dậy trong lòng, thanh niên khẽ nhíu mày, ánh mắt lưu luyến lướt qua khuôn mặt nàng. Hắn khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên má nàng, giọng khàn khàn đầy ái :
“Ngoan nào, khi nào mơ, sẽ chờ nàng.”