Nếu học trò hiểu, trái đào trong tay sẽ bóp chặt thêm vài phần; còn nếu nàng hiểu, yêu cầu nàng suy một ba, nếu trả lời sẽ cúi xuống nếm trái đào, để buộc học trò vận động trí óc.
Âm thanh trầm thấp, dễ và quyến rũ, xem như là một phu tử tận tụy hết .
Học trò ngốc nghếch cảm thấy tức giận, giọng mềm mại như bông, “Sao mặc kệ binh của , lăn lộn cái gì?"
Thật trách về sẽ thành bạo quân! Hôn quân!
Đột nhiên thấy phu tử lạnh lùng ,
“Sắp thu binh , mới dẫn nàng đến tổng kết. Nếu bọn họ chỉ đối phó với mấy tên giặc nhỏ , thì thể cùng quân kim nhân mà đánh ?”
Lại đến học trò ngốc kháng nghị :
“Ta đánh giặc như , chẳng học gì, là thần tiên, mà cũng chẳng để ý đến Lương Thời…”
Hắn thở dài, “Lương Thời chẳng Tạ Tuấn dỗ ngủ ? Nàng lo lắng chi?”
Có vẻ như thích tên khác từ miệng quả đào, quả đào nhỏ gặm đến nỗi phản kháng. Đau đến mức quả đào nhịn mà kêu lên, nhưng đối với thực khách đang thưởng thức đào mà , là đang chui đầu lưới.
Mùa đào đến, quả đào trở nên mọng nước hơn bình thường, ngọt ngào như mật, khiến lòng say đắm.
“Ai là bắt kêu là… Ta chịu nên mới mới ngô ngô ngô…”
Chàng thanh niên thong thả, ung dung hỏi bên tai nàng,
“Không gọi phu quân, thì gọi ca ca .”
Mành rũ xuống.
Một hồi lâu , thấy tiếng truyền đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-288.html.]
“Có kêu ca ca ?”
“Ai dô dô, kêu kêu, ca ca ca ca…”
“Muội ngoan, chúng tiếp tục học nhẹ, với địa hình thì nên công thủ …”
Sau khi tiết học kết thúc, phu tử ôm học trò ngốc nghếch trở về chiếc xe ngựa màu đen. Một bên kiên nhẫn chỉnh trang phục cho nàng, nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhỏ nhắn chút ướt át, đồng thời hỏi nàng lĩnh hội những yếu lĩnh ?
Nàng nào dám thừa nhận học , nước mắt lưng tròng giấu quả đào nhỏ, sợ rằng dạy thêm nữa, đầu nàng giống như gà con mổ thóc.
Chợt phu tử kiên nhẫn , xoa đầu nàng âu yếm.
“Ta dạy nàng tứ thư ngũ kinh, mà dạy nàng hiểu thiên hạ, quyền mưu chi thuật, chứ?”
Phản ứng đầu tiên của nàng là cảm thấy m.ô.n.g đau quá, quả đào nhỏ cũng đau quá; phản ứng thứ hai là — đang nghiêm túc.
Nàng ngẩng đầu , những ngón tay trắng mịn vẫn ở lòng bàn tay , dùng khăn chậm rãi lau sạch sẽ.
Khương Tiểu Viên chút nghi ngờ, từ đến nay nàng học về lịch sử, các hoàng đế thường đa nghi, chuyên quyền, đặc biệt là những vị tài vĩ đại, từ trí nhớ thấy bạo quân Thu, dường như cũng chung căn bệnh của những vị quân vương .
Nàng tựa như chút thông minh, học tập cũng tệ, tuy phần thiếu sự dũng mãnh của tiểu nữ hài, nhưng hề ngốc nghếch. Nàng hiểu rằng những điều dạy, chỉ là quyền mưu, mà còn là cách của bậc đế vương.
Dù chắc thể lĩnh hội bao nhiêu, nhưng từ lúc , cố ý vô tình hun đúc cho nàng. Có lẽ do sống trong thời bình thịnh thế, cuộc sống quá đơn giản, nàng thật sự ai tỉ mỉ bồi đắp tâm tư, nhưng nàng vẫn chút cơ linh.
DTV
Trước , nàng thể hiểu nhiều chuyện, ứng phó kịp thời với biến cố, giờ đây dường như dễ dàng hơn.
Nàng mơ hồ cảm nhận tâm ý của , nhưng rõ ràng.
Chỉ tiếc rằng nàng còn kịp suy nghĩ thấu đáo, xe ngựa đến chân núi. Thanh niên cao lớn lập tức vây áo choàng quanh tiểu cô nương, ôm nàng ngoài.
Quả nhiên, bước xuống, nàng gió đêm thổi đến hắt xì một cái.