Bệ hạ Trọng Quang am hiểu cách dùng gậy ông đập lưng ông, cố tình để nàng hiểu thế nào là khổ sở, kêu trời kêu đất, cả đêm.
Khi nàng thấy chân mềm nhũn, tưởng rằng sẽ buông tha , thấy dậy mà lòng mừng như điên, ngờ thong thả tháo bỏ long bào. Phải , lăn lộn với nàng lâu như mà còn lo chỉnh trang.
Khương Tiểu Viên trợn tròn mắt, kịp nhận điều gì thì : “Món ăn khai vị, ngon ?”
Khương Tiểu Viên:……
Mặc dù chân mềm nhũn nhưng đó mới chỉ là món ăn khai vị……
Nàng quyết dây dưa cùng nữa!
Sáng hôm , Khương Tiểu Viên tỉnh dậy, đầu óc còn lâng lâng. Dù trong mơ cảm nhận , nhưng cảm giác cơ thể rút cạn vẫn in đậm trong lòng.
Chỉ điều, tay nàng còn cầm một chiếc khóa Lỗ Ban hình thù kỳ lạ.
Nhớ đêm qua, đặt chiếc khóa tinh xảo tay nàng, bảo nàng tháo . Khương Tiểu Viên say mê ngắm, nhưng thể nào mở , nàng thấy tiếng gõ cửa của Tần Thập Nhất, liền nhớ hôm nay gì, vội vàng giấu chiếc khóa mắt .
Nàng cuối cùng nhớ đến lý do chui miệng cọp—đúng , cái tên Hoàng đại mập mạp đáng c.h.ế.t !
Nàng xoa tay, cảm thấy hứng thú bọn họ định gì.
Trong khi đó, Hoàng mập mạp đang theo dõi. Sáng sớm, gã sai vặt mà lấy lo lắng.
“ nếu cô nương cáo trạng thì ?”
Hoàng đại mập , tiếp tục lời— chỉ cần Tạ Tuấn thành nhiệm vụ, nhận tiền thì thể , cần lo chuyện cáo trạng của nàng?
Hắn chờ mãi, gần trưa mà thấy Khương Tiểu Viên đến phiền.
DTV
“A, chính là tiểu cô nương đó.”
Hắn vốn bận tâm chuyện , nhưng khi gã sai vặt Tống đại nhân cùng các quan khác mặt trong nha môn, bỗng dưng lo lắng.
“Biết bọn họ ?”
“Không rõ lắm, hình như là cùng khỏi thành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-322.html.]
Hoàng đại mập bỗng cảm thấy bất an.
Đến buổi chiều mà vẫn thấy trở về, vội tìm cớ, rời nha môn.
về nhà mà lòng vòng đến một ngõ nhỏ.
Hắn phía , bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện.
Cùng lúc đó, Khương Tiểu Viên tìm Hoàng mập mạp, mà đến công sở gặp các đại nhân.
Sáng sớm, khí nơi đây ngột ngạt vô cùng.
Trước đây bọn họ phát mấy lời nhắn mượn lương, nhưng xung quanh phủ thành đều từ chối.
Thực , họ đoán từ , nhưng giờ đây chỉ còn căng da đầu mà cầu cứu.
Ai đó thở dài: “Xem chỉ thể chờ Thái Tử hồi âm.”
Trong tay Thái Tử lương thực cứu tế, lượng ít, các quan viên đều đặt hy vọng đây.
Tống Cảnh Lâm , theo bản năng cúi phong thư hồi âm từ Thái Tử.
Cuối cùng, vẫn điều , vì rằng Thái Tử chính là hy vọng cuối cùng—nếu hy vọng tan biến, các quan viên chắc chắn sẽ rơi tuyệt vọng.
lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, giữa lúc đang chờ đưa cơm, họ nghĩ ngay đến những kẻ mượn cơm để lừa gạt, tức giận sôi máu. một giọng :
“Các đại nhân vội ? Hôm nay Cát mời đến cửa thành để giải sầu.”
*
Đêm hôm qua, bạo quân Thu dạy cho Khương Tiểu Viên một đạo lý.
Nàng đây từng nghĩ đến cách giải quyết mâu thuẫn với Tống đại nhân và các quan viên khác, để hai bên cởi bỏ hiểu lầm, nhưng giờ đây nhận rằng nhầm.
Có câu : “Không bạn bè vĩnh viễn, chỉ lợi ích vĩnh viễn.” Sự đãi ngộ thể trầm trọng thêm mâu thuẫn, nhưng là yếu tố quyết định.
Trần Thu kéo các đại thần vòng xoáy , liệu ai thiện cảm với những cùng chung phận khốn khó? Người quả thật là kẻ dễ dàng!