Thôi Kiến lặng trong chốc lát, thở dài thật sâu, tâm trí vẫn yên. Nếu tin tức Yến gia c.h.é.m đầu truyền đến Biện Kinh, các nhân sĩ trong Thái Tử đảng sẽ suy nghĩ ?
Trong lòng Thôi Kiến chao đảo, kế sách duy nhất lúc là cứu giúp những nữ quyến của Yến gia đang lưu đày.
Y khẽ dặn dò bên cạnh vài lời, cho một đội thúc ngựa, trở về báo tin cho Thái Tử; một đội khác đuổi theo các nữ quyến của Yến gia, cần để dấu vết.
Khi phân phó xong, Thôi Kiến ghìm cương ngựa, định về quan nha, thì bất ngờ thấy một thanh niên tóc dài, lưng ngựa đen, mỉm y.
“Thôi đại nhân, đến sớm thật đó?”
Thôi Kiến nhận đó chính là Yến tướng quân.
Y cũng chần chừ, vui vẻ trò chuyện với Yến tướng quân, : “Tại hạ chuẩn một buổi tiệc tẩy trầm cho Thôi đại nhân, mong đại nhân đừng vắng mặt buổi tối.”
Thôi Kiến mỉm đáp: “Tất nhiên, bản quan cũng chuẩn một phần lễ vật cho tướng quân, nhân dịp sẽ dâng lên.”
Lễ vật , dĩ nhiên là hai phần thánh chỉ.
Thôi Kiến vốn nghĩ Yến tướng quân sẽ dễ chấp nhận, nhưng thật lạ, chỉ chuẩn tiệc tùng, mà còn Thôi Kiến trách nhiệm kiểm duyệt tình hình Hồng Châu, nên phái quân sư là Tạ theo y khảo sát.
Trên mặt Thôi Kiến hòa nhã, nhưng trong lòng cũng dấy lên nghi hoặc.
Suy tính , dù cũng là của Thái Tử. Yến Tấn đây xảy bất hòa với Thái Tử, nhưng e rằng chẳng ai dám đối đầu với thừa kế tương lai.
Thôi Kiến tạm gác lo âu, theo Tạ Tuấn thăm ba vạn lưu dân ngoài thành.
Dù rằng hành trình gấp gáp, nhưng y vẫn quên quan sát tình hình Hồng Châu.
Gần đến Hồng Châu phủ, Thôi Kiến cảm thấy cái lạnh càng thấm da thịt, nhưng khi bên trong Hồng Châu phủ, y thấy ai đói khát c.h.ế.t bên đường, ngay cả những kẻ ăn mày rách rưới cũng hiếm hoi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-350.html.]
Trong lòng Thôi Kiến dần hiểu .
Quả thật, theo chân Tạ đến cửa thành, y thấy những lều lớn dựng lên, lưu dân bên trong, mặc dù diện mạo xanh xao vàng vọt, nhưng ai đói khát c.h.ế.t bên đường.
Những lưu dân bận rộn, đốn củi, khuân vác, bọn họ hề nhàn rỗi.
Giữa đám lưu dân đang lao động, y còn thấy tiếng hô hào: “Lao động là vinh quang”, “Đoàn kết là sức mạnh”… Dù bộ dạng phần chật vật, nhưng thoáng qua, tinh thần của họ thật sự .
Đi qua giữa đám , y còn thấy trẻ con cao giọng hát ca dao, những câu từ giản dị nhưng nhắc nhở cẩn thận lửa, chú ý đến than.
Khi đến hai tử “đốt than”, Thôi Kiến ngẩn , thấy đúng là trong tay ôm than đá, giống như giả vờ. Y vốn tưởng rằng chỉ là diễn trò, nhưng ở những châu phủ khác, ngay cả than củi cũng , dân chúng bình thường từng , những ?
Thế nên, y cố tình mấy lều, thấy bên trong, độ ấm thật sự khác biệt, góc nào cũng chậu than hồng.
Vậy là diễn trò?
Thôi Kiến khỏi cảm thán. Yến Tấn thực sự đúng!
Đi qua Giang Nam xác c.h.ế.t đầy đường, qua cái lạnh tê tái mang thương vong… Hồng Châu phủ đạt những cảnh tượng thật sự khiến lòng chấn động.
Thôi Kiến tiếng vang lên bên tai, lên tấm biển lớn ghi “Hồng Châu phủ”.
DTV
Nếu hỏi Hồng Châu phủ gì khác biệt với nơi khác, đó chính là vẻ mặt của bá tánh sự tuyệt vọng, chỉ hy vọng.
Thôi Kiến quan nhiều năm, y vô cùng rõ tình hình thực tế của Đại Khánh triều, chỉ riêng Giang Nam, mà cả Biện Kinh cũng tràn ngập khí bi thương.
bầu khí của Hồng Châu phủ là ai mang đến?
Chắc chắn đưa câu hỏi hỏi tất cả ở Hồng Châu phủ thì câu trả lời chỉ một, đó là Yến tướng quân.