như lời Thôi Kiến , ý tưởng của Thái Tử cũng tương đồng với . Thái Tử tự nhiên cho rằng Yến Tấn đang ở thế yếu, nên khi nhận tin tức, lập tức nhích rời khỏi Khâm Châu, hy vọng thể đường đuổi kịp nữ quyến Yến gia.
Nguyên bản, quân đội canh giữ Khâm Châu phủ ít , nhưng đều Thái Tử phái Hồng Châu phủ, khiến cho quân đội rơi tình trạng hỗn loạn, kết cục thảm khốc. Do , khi Thái Tử rời , bên cạnh chỉ còn một ít quan binh.
Thái Tử cũng tính toán trong việc , nên chọn thời khắc nửa đêm, hướng về phía phủ thành gần nhất mà rời . Chỉ cần đến phủ tiếp theo, sẽ nhiều quan binh hộ tống hơn.
Thế nhưng, ngờ rằng hành tung của sớm khác phát hiện và báo cho phản quân Đại Lương.
Chân chỉ mới rời , phản quân Đại Lương liền lập tức lên đường.
—— Đây chính là cơ hội lớn của Đại Khánh, nếu bắt , bất luận hỏi Vĩnh Gia Đế điều gì khác, đều sẽ dễ dàng.
Sao mấy tên phản quân đó thể im để miếng thịt béo bở như tuột khỏi tay?
Khi thám báo điều tra phát hiện mai phục ở phía , Thái Tử đầu trở … nhưng còn kịp nữa!
Đội quân bảo vệ Thái Tử thiệt hại, nhóm thủ vệ dũng cảm chống cự, nhưng phản quânĐại Lương quyết tâm bắt Thái Tử, xuất động sáu ngàn vây công đánh chiến với hai ngàn nhân mã của Thái Tử… Tất nhiên Thái Tử thể thoát .
Tuy nhiên Thái Tử vẫn bắt. 500 phá vòng vây để bảo vệ rời , một đội quân khác lập tức tiến về Vĩnh An phủ cầu viện, lúc thoát khỏi sự truy đuổi của Đại Lương.
Thái Tử truy đuổi vô cùng chật vật, nếu lúc mà còn trúng kế, thì quả thật là đồ ngu. Hắn nóng lòng cầu viện, may mắn Vĩnh An phủ ở gần, chỉ cần mấy canh giờ, viện quân với hơn hai ngàn tới nơi.
Thái Tử thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn dẫn theo viện quân tiến Vĩnh An phủ để lánh nạn, thì giữa đường chạm trán một đám giặc phản loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-353.html.]
Hắn đoán sai.
Phản quân Đại Lương chỉ là một trong những nhóm tin tức, là duy nhất.
DTV
Đại Khánh bỏ mặc tình hình Giang Nam, lương thực cứu tế cho đến nay vẫn phát đến… Những năm qua, Giang Nam từ chốn phồn hoa trở thành nơi đất chết, dân chúng đói khát lầm than, ngày ngày trong cảnh cơ cực.
Đại Lương tự phong Hoàng đế như một tín hiệu, khiến cho nhiều nhóm thổ phỉ, phản quân khác học theo, chỉ trong một tháng, đến hàng chục tiểu “Hoàng đế” xuất hiện.
Dù cho những tiểu chính quyền chỉ vài ngàn , nhưng trong đó vẫn những kẻ hung hãn, thể xem thường.
Điểm chung của những chính là sự căm thù sâu sắc đối với Đại Khánh và Vĩnh Gia Đế.
Trong bối cảnh hỗn loạn giữa nhiều thế lực, nếu ai trong tay Thái Tử Đại Khánh, điều đó chỉ mang sức mạnh tượng trưng, mà còn là một lực lượng kêu gọi mạnh mẽ.
Ngay khi Thái Tử rời khỏi Khâm Châu phủ, chỉ phản quân Đại Lương tin, mà các tiểu "Hoàng đế" khác cũng nắm thông tin, bọn họ đều hưng phấn đến cực điểm, mài đao soàn soạt, ai đều bắt Thái Tử Đại Khánh .
Phải rằng, Thái Tử cách Biện Kinh bảy tám nghìn dặm, dọc đường luôn quân khởi nghĩa, thổ phỉ, các tiểu chính quyền đều như hổ rình mồi chờ đợi.
Hành tung của Thái Tử luôn tiết lộ ngoài, giống như mồi câu, chỉ cần xuất hiện, mấy con cá đói ở xung quanh sẽ nhảy lên đớp mồi.
Vậy thì, Thái Tử sẽ rơi tay ai?
Trong lúc Thái Tử mệt mỏi bôn ba, nếu cẩn thận hồi tưởng chuyện, lẽ tất cả bắt nguồn từ tin tức của Thôi Kiến, khiến rời khỏi Khâm Châu phủ khoảnh khắc đó…