Giờ đây Trần Thu còn mang với vẻ ngoài quái gở âm u năm xưa. Tần Cửu từng khuyên chất tử rằng nên sống vì báo thù, nhưng cũng hiểu, hận thù khắc sâu trong lòng như , từ khi tám tuổi, Trần Thu sống như một hồn, chịu đựng bao khổ cực, sống vì hận, Tần Cửu tự thấy cũng khó.
Về phương diện nào đó, Tần Cửu sớm đoán kết cục của chính , nhưng cũng là thể đổi, bởi ngay cả bản , cũng là ai, từng mất bản đến nỗi quên cả hình dáng.
Có thể , Tần Cửu vốn sớm lạc bước cõi , nhưng vẫn cố sống vì hài tử của tỷ tỷ. Thế nhưng khi y nhận rằng dù cố nuôi nâng đứa nhỏ , đứa nhỏ vẫn thể trở thành hình tượng mà tỷ tỷ mong đợi. Hắn từng nghĩ lẽ Trần Thu sẽ mãi sống như một u hồn như đến cuối đời, và khi sang thế giới bên sẽ dám gặp tỷ tỷ..
Cho đến một ngày, phát hiện Trần Thu đổi.
Lần đến Hồng Châu phủ, tỷ tỷ để dự lễ đại hôn của Trần Thu, ban đầu ý định lưu , chỉ cảm thấy nếu tỷ tỷ thấy , chắc chắn sẽ vui mừng.
Đã nhiều năm bên cạnh Dung phi, từ một công tử ở chùa miếu Tần gia, đột ngột trở thành kẻ hầu hạ, quen với sống cô độc. Hắn từ bỏ cả cuộc đời , cảm thấy hối tiếc, cầu báo đáp, thậm chí cầu c.h.ế.t già, chỉ hy vọng khi sống thể gì cho giúp cho hài tử của tỷ tỷ, ít nhất cũng cho tỷ tỷ chút an lòng.
DTV
Dù rằng ở Hồng Châu phủ vài ngày qua vô cùng vui vẻ, phu thê chất tử vui vẻ hiếu thuận, cả một con hổ nhỏ tên Khương Vượng Tài, ngay cả chất tử ít , cũng cùng y thắp nến tâm sự suốt đêm.
Theo lý mà , những ngày tháng như nếu kéo dài hẳn hạnh phúc, nhưng Tần Cửu bao giờ lưu luyến, thậm chí khi tiểu cô nương nhắc tới, y cũng lảng tránh đề tài.
Khương Tiểu Viên dù lúc đầu tin tưởng, dần dần cũng nhận rằng “gừng càng già càng cay” là ý nghĩa gì.
Nhìn tiểu cô nương kêu treo lụa đỏ, Tần Cửu với mái đầu bạc lòa xòa, cây, lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-364.html.]
Hắn mỉm , đôi mắt về phía xa xăm mang theo chút hồi ức:
“Ngày xưa khi cữu cữu rời nhà, nương nương cũng ở chân núi, treo lụa đỏ cầu phúc cho cữu cữu. Khi cữu cữu còn nhỏ, thể , những lúc nhớ nhà ở chùa miếu, chỉ xa cây đại thụ chân núi.”
Nương nương, chính là Tần hoàng hậu.
Khương Tiểu Viên bên cạnh, lắng yắn nhắc những chuyện ở Tần gia.
Tần Cửu là hài tử nhỏ nhất trong nhà, khi Ngoại tổ mẫu của Trần Thu sinh thì qua đời, Tần Cửu gần như lớn lên bên cạnh trưởng tỷ. Đối với , Tần hoàng hậu là trưởng tỷ, là mẫu .
Vì trẻ con thường dễ c.h.ế.t non, Tần Cửu còn ốm yếu, nên để tránh chuyện như , Tần gia đưa miếu nuôi dưỡng. Lúc , mà y nhớ nhất chính là tỷ tỷ, thăm nom y nhiều nhất cũng chỉ tỷ tỷ.
“Cữu cữu về nhà đầy hai năm, phụ nhẫn tâm đưa cữu cữu miếu. Khi cữu cữu chỉ nghĩ rằng sống nhiều năm trong miếu, nhà nhận cữu cữu nữa. mới đó là ý của nương nương, thậm chí lúc đó còn ý trách móc nương nương.”
Thiếu nhiên còn nhỏ tuổi nên tình cảm đơn giản, cho rằng tỷ tỷ vứt bỏ , từ đó cho Tần hoàng hậu một phong thư nào.
Một năm , khi cả nhà trảm, nhờ mai danh ẩn tích trong chùa miếu, mới thoát khỏi một kiếp, Hắc giáp vệ cứu .
Trong mơ hồ Tần Cửu như thấy bóng dáng Tần hoàng hậu treo tấm gỗ cầu nguyên lên cây cổ thụ.
lúc , Tần gia đang đà suy sụp, Tần hoàng hậu dám lên núi thăm Tần Cửu, chỉ chân núi xa xăm.