Khi nâng chén rượu lên, thanh niên , báo cáo một tin khẩn cấp về quân tình.
Trấn Nam Vương ngay lập tức nghĩ đến Tiêu tướng quân phía Bắc, lo lắng hỏi han.
Thế nhưng thanh niên , “Chỉ sợ bên tai trộm…”
Trấn Nam Vương hiểu ý, liền tiến tới gần hơn.
Thanh niên , nụ đắc ý và tràn đầy sát khí.
Hắn đến gần thêm một chút—
Sau đó, một nhát dao, nhanh như chớp, tàn nhẫn đ.â.m xuyên trái tim Trấn Nam Vương!
DTV
Đau đớn ập đến, m.á.u tươi vọt , Trấn Nam Vương mở lớn đôi mắt, kêu lên nhưng chỉ phát âm thanh nghẹn ngào—
“Đùng” một tiếng, ngã xuống đất.
Thanh niên tóc dài rút chủy thủ , đem chén rượu hất lên mặt bàn.
Ly rượu lăn dài mặt bàn tinh xảo khắc những hoa văn bằng bạc, nước trong ly tràn bên ngoài, chỉ chốc lát , những hoa văn tiếp xúc với rượu trở nên đen kịt.
Hồng Môn Yến? Quả thực chính là Hồng Môn Yến.
Không từ lúc nào, hắc giáp vệ bao vây Đại doanh , chờ đón chủ nhân của họ xuất hiện.
Thanh niên lên ngựa, tóc dài bay phấp phới, sát khí tỏa bốn phía, môi mỏng nở một nụ lạnh lùng.
“Truyền lệnh, Trấn Nam Vương mưu phản, hiện Yến Tấn tru sát, mang theo vạn quân tiến đến cứu giá cần vương! Xin hoàng đế mở Chính Dương Môn!”
Giờ phút .......
Trong hoàng cung, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, các đại thần tụ tập ở Cần Chính Điện, ai nấy đều thương thảo đối sách với vẻ mặt sứt đầu mẻ trán. Vĩnh Gia Đế ngai vàng, sắc mặt tái nhợt, im lặng những lời bàn luận.
Khi âm thanh dần lắng xuống, bộ Cần Chính Điện trở nên tĩnh lặng. Mọi đều , hết cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-390.html.]
Chỉ còn một Chính Dương Môn, chỉ cần công phá nó, tất cả đều thể thoát.
Sắc mặt các đại thần đều hoảng sợ, nhưng đến nỗi quá lo lắng — dù ai lên ngôi, họ vẫn thể miễn cưỡng giữ tính mạng, chỉ cần Trấn Nam Vương điên là bọn họ vẫn còn cơ hội sống.
Từ hôm qua, Vĩnh Gia Đế trong các đại thần kẻ phản bội. Giờ phút , thể tay g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ. Không ai dám thẳng ánh mắt âm trầm của Vĩnh Gia Đế, ánh đều hoảng hốt, kinh hồn táng đảm.
Một loại sợ hãi thể diễn tả tràn ngập gian.
Cách đó xa, thể thấy tiếng lục đục, tiếng đồ vật đập vỡ — đó là cung nữ và thái giám đang tìm cách chạy trốn, còn các phi tần trong hậu cung… Nỗi tuyệt vọng như một làn sóng bao trùm cả hoàng cung.
Khi các đại thần gần như thể thở nổi vì áp lực nặng nề, bỗng từ xa tiếng hô “Báo ——”
Vĩnh Gia Đế gần như mặt mày xám xịt, tưởng rằng Chính Dương Môn công phá. khi thấy đại thần thở hổn hển, liền : “Bệ hạ! Yến Tấn phản! Yến Tấn phản!”
Lời khiến tất cả đều sững sờ, tiếp: “Yến Tướng quân trung thành với bệ hạ, đây phản loạn chỉ để mê hoặc Trấn Nam Vương! Hiện tại c.h.é.m Trấn Nam Vương!”
Lời khí phách, khỏi miệng, khiến Vĩnh Gia Đế gần như nhảy dựng lên!
“Ngươi gì? Yến Tấn phản?!”
Tin tức chấn động trường, khiến các đại thần đều như bừng tỉnh, trong lòng nảy lên niềm vui sướng khôn xiết!
— Yến Tấn phản! Hắn g.i.ế.c Trấn Nam Vương!
Trong lúc quân địch bao vây, hết cách xoay xở, thì đây chính là cơ hội!
“Việc thật sự ?”
“ ! Thủ cấp của Trấn Nam Vương treo cổng thành!”
Vậy thì chắc chắn là sự thật!
Sự vui mừng đều hiện rõ mặt các đại thần, Vĩnh Gia Đế kích động , liên tục “Tốt lắm!”.
Đại thần truyền tin vội vàng : “Trấn Nam Vương chết, nhưng phó tướng của vẫn dẫn quân tiến công từ phía , xin bệ hạ mở Chính Dương Môn, để quân đội hộ giá!”
Vĩnh Gia Đế gần như cần nghĩ ngợi, “Mở ! Còn mau mở !”