Thế tử phối hợp với , mà thành thật lắc đầu, “Tam điện hạ thật sự cao nghệ, mỗ cam bái hạ phong.”
Tiểu cô nương trốn trong tay áo đang đắc ý dào dạt, nhịn tiếng, may mắn thanh âm quá nhỏ, cũng có ai phát hiện.
Mà khóe miệng của thiếu niên nhếch lên.
Trận đấu kế tiếp bắt đầu so sánh khả năng làm thơ.
Kim Quốc thế tử khổ :
“ thứ mà học của Đại Khánh triều cũng chỉ là da lông mà thôi, có thể so với Tam điện hạ được danh sư dạy dỗ.”
Hắn chỉ là nửa cái xô nước, đối diện với thiếu niên tốt xấu gì cũng từng làm Thái Tử mấy năm, liền tính phế, thì khả năng làm thơ thua đucợ một tên gà mờ như hắn.
Ngũ hoàng tử rõ ràng chút kiên nhẫn:
“Nào bất chiến mà bại?”
Thế tử câm miệng.
Ngũ hoàng tử một bước cũng nhường, dù trong tâm hắn đã có suy nghĩ muốn lui, đối phương kiên trì, chuyện cũng tới phiên cự tuyệt, đành căng da đầu.
Ván tiếp theo tự nhiên là thơ từ ca phú, bởi vì cảnh trong vườn đẹp bằng hồ Thái Bình, liền theo Ngũ hoàng tử đến bên hồ Thái Bình.
Sâu lần bị rơi xuống hồ đó, Ngũ hoàng tử chịu tới gần hồ Thái Bình, lúc khi cách hồ Thái Bình vài bước đã dừng .
Hiện giờ nơi thật sự rất đẹp, hôm nay cung yến có mời rất nhiều người , bên cạnh còn treo nhiều hoa đăng, nhưng đèn hoa đăng này được treo vào dịp Thượng Nguyên hội trước đó, Đại Khánh có một truyền thống, hội đèn lồng phải giữ lại đèn lòng dịp đó trong vòng một tháng, nên giờ mới có đèn ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-80.html.]
Tròng mắt Ngũ hoàng tử chuyển, hì hì :
“Hôm nay vừa là ngày cảnh , chúng bằng thơ, thơ đối? Cô nhớ rõ ở trong đèn lồng có thơ đối, có mấy cái đèn lòng vẫn có ai đối lại, tí nữa cô sẽ sai người gỡ những chiếc đèn lồng đó xuống, nhị vị chỉ cần đối vế thích hợp, để mọi người cùng thưởng thức.”
Ngũ hoàng tử nhớ rõ, Nam thư phòng sẽ dạy học trò học thơ sớm, đầu tiên sẽ dạy Tứ thơ đơn giản trước, mới bắt đầu dạy làm thơ.
Trần Thu chỉ học tới tám tuổi, khẳng định sẽ biết cách đối thơ và làm thơ.
Còn ̣i lại chọn làm thơ mà chọn đối thơ, là vì chiếu cố Kim thế tử.
Ngũ hoàng tử đã quen thế tử từ sớm, cũng biết vị thế tử này có hứng thú với đối thơ, tết Thượng Nguyên khi hắn cùng với tiểu thế tử đã thắng trò đối thơ mang về khá nhiều đèn lồng.
Trình độ dù gì cũng phải đối được vài câu.
Trên đài Hạc Vọng, trong lòng Vĩnh Gia Đế khá vừa lòng với trận đấu vừa rồi, tuy rằng chán ghét Trần Thu, nhưng có thể tăng thể diện cho Đại Khánh, cũng .
Ngũ hoàng tử đề rõ ̀ng hướng về tiểu thế tử, nhưng lại ngại người nói là Ngũ hoàng tử, những khác cũng dám gì.
Quả nhiên, Ngũ hoàng tử phái mấy tên thái giám gỡ đèn lồng xuống, liền thấy có một tên thái giám lấy một tờ giấy trong đèn lồng , liền rút một câu đối, viết: Cung đình ngọc dịch rượu.
khi nhìn qua tờ giấy, ở đây đều thở dài nhẹ nhõm một . Đây chỉ là một câu đối đơn giản, xem nhị vị mặc kệ là ai đối, sẽ có người mất mặt.
Kim thế tử trầm tư trong chốc lát, đúng thật có chút hiểu biết về văn hóa của Trung Nguyên, là thích đối câu, nhưng cũng chỉ đối được mấy câu đơn giản, cũng cẩn thận tìm hiểu nhiều về một nét văn hóa này của Trung Nguyên:
“Bầu trời thần tiên nhưỡng.”
Câu đối này cũng được coi là quá tốt, chỉ thể là miễn cưỡng, xem như chút văn nhã.
DTV
Có một người đứng đám người âm thầm lắc đầu, đài Hạc Vọng có những chi sĩ học bác cũng nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy cái đối này .