Một năm đó biết thiếu niên trải qua như thế nào.
Lần Ngũ hoàng tử náo loạn lớn như , nếu Trần Đoan ngăn cản, chỉ sợ Ngũ hoàng tử còn sẽ buộc thiếu niên đang bệnh nặng uống rượu, chuyện còn truyền cả ngoại bang, so với thiếu niên vu oan trong nguyên ́c là hai khái niệm hoàn toàn khác .
với mười trượng nhẹ như lông hồng thì quá bất công.
Một rõ ràng gì cả, thiếu chút nữa đánh c.h.ế.t ở ngoài Cần Chính Điện.
Nếu đặt lên bàn cân so sánh thì quá thảm thiết.
Nghĩ đến cốt truyện trong nguyên tác, Khương Tiểu Viên liền nhịn cảm thấy may mắn vạn phần, may mắn cánh bướm nàng ̣o đã đủ lực làm đổi cốt truyện, bằng sức khỏe của thiếu niên khó khăn lắm mới dưỡng được, lại bị nặng , chỉ sợ hắn thật sự sẽ biến thành bạo quan ốm yếu trong cốt truyện.
lần đã nhắc nhở Khương Tiểu Viên.
DTV
Vĩnh Gia Đế chỉ vì ngại mặt của văn võ bá quan triều mới phạt như vậy, căn bản tồn ̣i sự nhân từ với thiếu niên.
Tình cảnh hiện giờ của thiếu niên quả thực đã tốt hơn trong cốt truyện rất nhiều, nhưng cẩn thận nghĩ lại, vẫn cứ là cái đinh trong mắt của Hoàng đế và Dung phi.
Tuy rằng hiện tại thiếu niên bởi vì tồn ̣i trong suy nghĩ của văn võ bá quan, Vĩnh Gia Đế và Dung phi đã phải cố kỵ, nhưng một khi thiếu niên một nữa yên lặng xuống, hậu quả dám tưởng tượng.
Chỉ sợ lui một bước,thứ nghênh đón chính là tử vong.
Vào giờ phút này, Khương Tiểu Viên, mới thể hiểu vì thiếu niên khi làm việc gì đó luôn lấy mạng để đánh cuộc.
Bởi vì cuộc đời này quá bất công với hắn, ngay cả phụ còn coi hắn là cái đinh trong mắt, hắn có một ai quan tâm yêu thương cả.
Thứ hắn có trong tay chỉ là cái xác ốm yếu bệnh tật và cả sự tra tấn hàng đêm mà thôi.
Không lấy mạng đánh cuộc , có gì trong tay chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-85.html.]
Nàng thở dài mọt thật sâu, theo bản năng ôm chặt lấy ngón tay của Trần Thu, muốn thông qua nhiệt độ cơ thể mình, ấm trái tim cô đơn của hắn.
*
Sau ý của Hoàng đế, Dung An Cung bị chậm tin tức, Dung phi còn đang chầm chậm hỏi đại thái giám, “Vậy con chó con như thế nào?”
Đại thái giám vội vàng , “Nghe là tỷ thí thua, đúng hắn còn đối một câu như đánh rắm.”
Dung phi nhạo một tiếng, ̣nh hỏi Hoàng đế có trách phạt con chó ở Kiến Chương Cung , thì thấy bên ngoài ồn ào, bẩm báo Ngũ hoàng tử hoàng đế trách phạt.
Cái ly trong tay Dung phirơi xuống đất, hoa dung thất sắc:
“Ngươi cái gì? Tiểu ngũ bệ hạ đánh?”
Sao thể? Không phải người bị phạt là con chó con ?!
Lúc Ngũ hoàng tử kêu cha gọi được nâng Dung An Cung, Dung phi hoa dung thất sắc, thấy Ngũ hoàng tử đánh đến mức chảy máu, chút choáng váng.
Nếu là ngày thường, Dung phi chỉ sợ sẽ chạy cầu xin Hoàng đế, nhưng hôm nay nàng chậm chạp nhận được tin tức, hiện giờ đến cả nàng còn bị hoàng đế giận chó đánh mèo, tuy rằng là Dung phi nhiều năm sủng ái, cũng dám chạm vào con hổ đang tức giận này.
Dung phi tức giận đến ngứa răng, xong mọi chuyện, vội vàng triệu Tống thái y
Tống thái y thấy, quả nhiên, độc Hồng Cưu trong cơ thể Ngũ hoàng tử tái phát.
Hơn nữa lần ́i phát này còn mạnh hơn lần trước.
Quả nhiên, Ngũ hoàng tử vốn đang ngất xỉu đã rên rỉ, bắt đầu ngừng cuồng ở giường, đầu đau đến ứa mồ hôi lạnh , nhưng vẫn chìm trong mộng thoát được, gân xanh trán hắn nổi lên, còn đau đến mức rên tiếng.
Điều Dung phi lo lắng đã trở thành sự thật.
Giải dược của đọc Hồng Cưu đã uống được một thời gian, nhưng phần độc dư lại được gội rửa sạch sẽ, tốn một đoạn thời gian dài điều dưỡng mới có thể bài độc khỏi cơ thể.