Hắn sự tự chủ cường đại, hiện tại trong cơ thể còn dư lại độc, ảnh hưởng đối với thể xem là nhẹ, còn đau đầu như trước nữa, thậm chí thể khống chế được lý chí của bản , bao giờ dùng cách gây đau đớn với cơ thể để khống chế lý trí.
Hết thảy mọi chuyện vẫn đang nằm trong vòng khống chế, vốn cần lo lắng…… dần dần ý thức , mọi chuyện chỉ sợ đơn giản như .
Đêm đến——
Ánh trăng như lá mùa thu, rơi rụng đầy mặt đất.
Trong sự yên tĩnh của ban đêm đột nhiên động tĩnh của người ở giường đánh vỡ, Trần Thu từ giường dậy.
Mái tóc dài rối trung nằm ở cơ thể Trần Thu.
Hắn nâng tay lên, quả nhiên thấy những hoa văn màu đỏ tươi ở tay, như máu đang dính ở tay hắn.
Không có sự đau đầu như tra tấn, thậm chí chút thống khổ nào, ánh trăng chiếu lên nửa gương mặt của Trần Thu, hoa văn đỏ tươi quyến rũ chậm rãi hiện , nhưng chỉ hiện rất ít, như một con bướm nhỏ đang uyển chuyển đậu mặt hắn.
ánh mắt của hắn dần đổi, từ sự ôn nhu đang ngụy trang, biến thành lạnh nhạt .
Hắn ngước đôi mắt xinh đẹp lên, lông mi nhỏ dài lung linh dưới ánh trăng, về phía tiểu cô nương đang nằm dang hai chân hai tay thành hình chữ X—— giống cái bánh trôi mềm nhỏ.
Hắn thấy có một âm thanh ác ý truyền đến từ sâu trong tâm trí của hắn:
Ngươi còn giấu nàng bao lâu? Diễn lâu như vậy có vất vả ? Nếu nàng , thật ngươi và đều ác độc như thôi, ngươi còn giữ nàng lại được ?
DTV
Hắn cũng thấy thanh âm lạnh lùng của bản :
Có quan hệ gì với ngươi?
Trong bóng đêm, dường như sâu trong tâm trí đnag cười lạnh, như đang trào phúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-91.html.]
Hắn siết chặt bàn tay của mình lại.
Đúng vậy, một người có gương mặt xinh đẹp nhưng lòng lúc nào cũng tính kế khác, lại còn đội lên mình một lớp ngụy trang, muốn giữ chặt lại ánh sáng của cuộc đời của hắn .
Vì thế, hắn thậm chí còn muốn biến bản thành một kiểu dáng khác hoàn toàn với chính mình.
*
Hoa văn màu đỏ tươi ở khóe mắt, đã biến mất còn thấy bóng dáng tăm chỉ một đêm, nhưng hoa văn tay hoàn toàn biến mất, tìm số băng gạc mà Hồ thái y để lại, che khuất số hoa văn đáng sợ .
Một buổi sáng sớm.....
Trần Thu vẫn sống như phát sinh chuyện gì cả, vẫn theo như thường ngày ngồi chép sách.
Chiếc chăn giường bỗng lồi lên một cục nhỏ nhưng rất lâu di chuyển, một lúc bỗng động đậy, đó có gì đó đang chui khỏi chăn, như một kẻ mộng du tìm đồ để rửa mặt, mới xem như tỉnh táo .
Tiểu bánh trôi một giấc ngủ ngon, hồn nhiên phát hiện dị thường của Trần Thu vào ban đêm ngày hôm qua.
khi thấy hai tay của Trần Thu băng bó, còn tưởng rằng do hắn chép sách đã khiến miệng vết thương ở tay ́ch , nàng nhanh chóng bay lại đây, lẩm nhẩm lầm nhầm :
“Nói để giúp chép cho mà , nhất ̣nh miệng vết thương bị nhiễm trùng rồi!”
Hắn theo bản năng giấu hai tay có dính hoa văn đang sợ vào trong tay áo, mặt đổi sắc :
“Chỉ là quấn lấy băng gạc để tay dễ dàng bị thương, gì đáng ngại.”
...
Khương Tiểu Viên bản nói được hắn, cũng một hai xem tay hắn.