9.
 ở ghế  xe cùng ba, còn  trai nhỏ thì đang  ở  lái xe. Giọng  của  ôn nhu cố gắng khuyên nhủ: “Ba đừng tức giận nữa, dù gì   hai đứa nó cũng cưới  mà.”
“Sau  là chuyện của  !” - Ông hét lên, khuôn mặt đỏ vì cơn tức giận, ông bực đến mức  cũng  yên hai tay gồng lên nổi đầy gân, khiến  hoảng sợ nép sát  cánh cửa xe.
Tông giọng của ông vẫn   giảm bớt  phần nào: “Thằng nhóc đó dám  gì Hiển thì ? Con là   rõ nhất nó là  tâm cơ đến mức nào đấy!”
Anh Phong thở dài một : “Ba , nó quý em trai của con lắm, ba chỉ cần  cách nó đối xử với Hiển là hiểu ngay thôi.”
Ông Mình cãi   đứa con lớn của , nên đành xoay ngoắt đầu   ngoài cửa kính xe mà còn  quên “Hừ” một tiếng tỏ vẻ  phục.
Cả  của    bất động, dù là nhúc nhích một tí cũng  dám.
Ai  ba cũng luôn đáng sợ như thế hả? Lần đầu  ba nên ngỡ ngàng quá!
Cuối cùng cũng đến nhà của Hoài Nam,  Phong đỗ xe  cổng  mở cửa  bước xuống.  thấy thế cũng  qua mở cánh cửa, lẽo đẽo  lưng , vẫn  quên giả  một tên ngốc, chất giọng tò mò ngây ngô của đứa con nít  vang lên: “Anh trai ơi,  trai ơi, chúng  tới nhà của   đồ cho em bữa   ?”
Anh vươn tay xoa đỉnh đầu của    : “Không  ‘  đồ’ mà là nhà vị hôn phu của em, Hoài Nam.”
“Đều giống  cả mà.” -  đáp lời  với tâm trí của  bình thường,    cởi sạch đồ.
Cơn giận dữ từ hôm  đến giờ vẫn  tiêu tán  miếng nào, thậm chí còn hận Hoài Nam hơn.   giữ sự sạch sẽ của  suốt cả kiếp , nhưng ngay khi  xuyên qua đây     thấy bản  khi trần truồng.
Hoài Nam đáng ghét!
Hoài Nam đáng ghét!
Hoài Nam đáng ghét!
Điều gì quan trọng nhắc  ba , mãi mãi khắc cốt ghi tâm.
Một  đàn ông trung niên mặc bộ đồ chỉnh tề bước  mở cổng, ông  nép sát  cổng  đó cúi  : “Cậu chủ mời    nhà ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-cau-ngoc/chuong-5.html.]
Anh Phong gật đầu     xe để chạy  bên trong sân, ông Minh cũng nhận trách nhiệm nắm tay  dắt  như thể sợ rằng  sẽ  lạc mất nếu ông  để ý .
 lén lút phì  một tiếng, quả nhiên là con cái luôn nhỏ bé trong mắt bậc phụ  mà.
10.
Kết quả, hai bên chào hỏi   đầy mười phút   giải tán, ai  việc nấy và bỏ rơi  ở phòng khách bơ vơ một .. cùng đống vàng  bàn.
Theo như lời của Hoài Nam  thì những thứ  đây đều là đồ chơi của ,  thích nữa thì  thể vứt ở đấy.      ngốc nha!
Truyện được dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
Ánh mắt của  sáng lên khi  thấy chúng  rải rác  bàn, đây là  đầu tiên   đụng  nhiều vàng như . Kiếp ,  chỉ dám  bên ngoài tiệm   trong mà thôi,  ai ngờ  khi xuyên    chiều chuộng và sờ chúng!
 cầm vài chiếc vòng vàng đeo lên khắp hai tay, miệng cứ  hê hê như một tên ngốc chính hiệu.  thích thú ngả   lên ghế dài, vươn hai tay lên cao để  thể ngắm  rõ hơn. 
Bỗng  cô giúp việc chạy đến bên bàn, tay gom lấy gom để vài thỏi vàng khiến  cảm thấy bực ,  dậy giữ tay cô .
Vàng của  mà!
 khi  thấy Hoài Nam cùng các cấp  từ  lầu  xuống,  liền nảy  một ý định. Tháo hết vòng vàng xuống nhét  tay của cô , miệng còn  khúc khích: “Còn đây nữa nè! Có  nhiều đồ chơi luôn đó, cô  thể lấy chơi tự do!”
Cô   lưng với đám  Hoài Nam nên   gì mà vẫn  khẩy: “Phục vụ cho một tên ngốc cũng  .” 
Hắn thấy hết tất cả những gì đang diễn   mắt ,  chau mày  lớn: “Dám ăn cắp vàng với  lượng lớn, giúp việc bây giờ to gan thế ?” 
Cô xoay  , lắp bắp: “Cậu..  chủ,   như những gì  thấy  ạ!”
“Ý cô bảo  mù ?” Hắn ngoắt tay với những  đằng  : “Đem cô  đến đồn cảnh sát .”
Hai  đàn ông mặc vest đen gật đầu   tới, mỗi  một tay kéo cô  . Hắn chỉ lườm một tí xong   đến  xuống kế , giọng chứa đầy sự ôn nhu: “Sau  ai dám lấy đồ của em hãy  với .”
Hắn ngừng một chút  bổ sung thêm: “ sẽ  để ai bắt nạt em.”
  ngây , lòng thầm cảm thán. Hắn  trai thật!
 mỉm : “Hiển nhớ !”