Giờ họ cũng coi như là đồng nghiệp, Tô Niệm Niệm thấy cách gọi “đồng chí Tô” xa cách quá, mà tiếp tục gọi là “chú” thì vẻ lễ phép, nên liền đổi cách xưng hô.
Từ “chú” đổi thành “”, Trần Lương bất giác cong môi , đáp :
“Ừ… , Tiểu Niệm.”
Về khẩu vị của từng trong nhà họ Thẩm, bốn bốn kiểu khác . Trần Lương đưa cho Tô Niệm Niệm một tờ giấy liệt kê sở thích ăn uống và những điều kiêng kỵ của , bảo cô học thuộc để tránh những rắc rối cần thiết .
Tô Niệm Niệm liếc sơ qua một lượt, trong lòng nắm đại khái.
Vì là ngày đầu , món ăn cho bữa tối chỉ thể chọn từ những nguyên liệu sẵn trong bếp.
Cô lấy ớt xanh, cà tím, cà chua… nấu một nồi “hầm thập cẩm kiểu Đông Bắc”.
Để tăng hương vị, cô còn cho một chút quế.
Sau khi tiếp khách xong, Thẩm Thanh Viễn Tô Niệm Niệm đến việc thì vui, thấy bữa tối cô nấu càng vui hơn, đến cả cơm cũng ăn nhiều hơn ngày thường một bát.
Dì Giang bên bàn ăn, thấy ông cụ ăn ngon lành như thì bĩu môi phục, thầm nghĩ, đồ nấu giờ thấy ông thích đến thế bao giờ .
Trong lòng thoải mái, bà nhịn nhắc nhở:
“Ông ăn ít thôi, ăn nhiều quá tối ngủ dày sẽ khó chịu đấy.”
Thẩm Thanh Viễn nâng mắt lên, thấy bà múc thêm cho một bát cơm nữa, suýt thì chọc :
“Bà đừng chỉ lo cho , tuổi hai xấp xỉ , thấy bà ăn còn nhiều hơn tất cả thế?”
“……”
Dì Giang lập tức phản bác đến cứng họng. Nhìn bát cơm múc xong, ăn cũng xong mà ăn cũng chẳng , cuối cùng do dự hồi lâu vẫn là ăn.
Người , ăn cơm mà tích cực thì tư tưởng vấn đề.
Chỉ vì một câu mà bỏ cơm thì phong cách của bà! Dù bà cũng sẽ thừa nhận rằng cơm thật sự ngon hơn cơm nấu…
Tô Niệm Niệm bên cạnh cuộc đối thoại của họ suýt nữa thì bật . Đến khi bữa tối kết thúc, khóe miệng cô vẫn còn vương nụ .
Đêm đó là đêm hạnh phúc nhất kể từ khi cô xuyên đến đây. Nghĩ đến việc ông ngoại ở ngay tầng , ngay cả giấc mơ của cô cũng ngọt ngào…
Mỗi dịp lễ tết càng nhớ .
Tết Trung Thu hằng năm xem là ngày lễ lớn thứ hai của Hoa Quốc, chỉ Tết Nguyên Đán.
Tô Niệm Niệm hơn năm giờ sáng dậy. Nhiệm vụ hôm nay của cô là mua rau, nấu một bữa cơm đoàn viên, cố gắng để mỗi món ăn đều hợp khẩu vị với từng .
Cô còn gần đây chỗ nào chợ, chỉ thể hỏi dì Giang. Dì Giang dám là , nhưng cũng chẳng dễ dàng lợi cho cô, bèn lên giấy tên một khu chợ cách đây tận mười cây :
“Rau ở chợ là ngon và tươi nhất, cháu mau ~”
Nhận tờ giấy, Tô Niệm Niệm một câu “Cảm ơn” hỏi thêm gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-cua-nu-chinh-trong-truyen-nien-dai/chuong-67-khong-tim-thay-2.html.]
Khu đại viện thuộc kiểu yên tĩnh giữa chốn đông đúc, xung quanh trường học, bệnh viện, công viên đều đầy đủ, cô tin tận mười cây mới chợ.
Cầu bằng cầu , Tô Niệm Niệm quyết định tự ngoài tìm.
Giờ cô là đầu bếp của nhà họ Thẩm, hôm qua Trần Lương đưa cho cô giấy thông hành đại viện, cần ai giúp đỡ, cô cũng thể tự do trong khu .
Ra khỏi cổng lớn, bên trái dường như là công viên rừng, Tô Niệm Niệm liền về phía bên .
Khi ngang qua một trạm xe buýt, đột nhiên một chiếc xe đạp lao vút về phía cô. Thấy , Tô Niệm Niệm vội né sang một bên, may mà tránh kịp nên đ.â.m trúng.
Tưởng rằng xe sẽ dừng xin một câu, ai ngờ đợi lời xin , đợi một câu c.h.ử.i thề, mắng xong đó liền phóng xe mất dạng…
Lần đầu gặp như , Tô Niệm Niệm tức đến chịu nổi. Nếu sợ lỡ bữa cơm đoàn viên hôm nay, cô nhất định đuổi theo bắt xin !
Ở trạm xe buýt chứng kiến cảnh đó, do dự một chút bụng nhắc cô:
“Lần nếu gặp đàn ông thì nhớ tránh xa một chút, tuyệt đối đừng đắc tội với .”
Tô Niệm Niệm định hỏi đối phương rốt cuộc là nào mà ngang ngược như , nhưng nhắc nhở ánh mắt né tránh, do dự hồi lâu, đến khi xe buýt tới cũng tên.
Bất đắc dĩ, cô chỉ đành tạm gác chuyện sang một bên, tiếp tục tìm chợ để mua rau.
Sau khi qua đường giúp đỡ, Tô Niệm Niệm nhanh chóng tìm một khu chợ khá nhộn nhịp trong một con hẻm.
Vì hôm nay là ngày lễ nên trong chợ đông đúc, tiếng rao mời của các tiểu thương vang lên ngớt, khiến con hẻm nhỏ tràn đầy sức sống.
Cô vội mua đồ ngay, mà một vòng quanh chợ, hỏi rõ giá cả của tất cả các mặt hàng mới bắt đầu chọn mua.
Lúc , một cô gái trẻ để kiểu tóc đuôi sam, ưỡn n.g.ự.c bước tới bên cạnh cô, đến hỏi:
“Này, cô là bảo mẫu mới nhà ông Thẩm tuyển về đúng ?”
Tô Niệm Niệm đang xổm sạp rau mua đậu que, tiếng liền ngẩng đầu lên, thấy rõ vẻ địch ý mặt cô gái mà chỉ cảm thấy khó hiểu. Cô giả vờ như thấy, cúi đầu tiếp tục chọn đậu.
Cô gái tên Vương Anh, thấy Tô Niệm Niệm phớt lờ thì tức đến bĩu môi, “phịch” một cái xổm xuống sạp đậu, giọng điệu càng thêm khó chịu:
“Này, đang chuyện với cô đấy? Không thấy ?”
Thấy cô gái khá lì, Tô Niệm Niệm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên cô , lạnh nhạt chỉnh cách :
“ tên là ‘’. Cô tìm việc gì?”
Vương Anh thái độ của cô cho sững , giọng điệu bất giác dịu xuống:
“ chỉ hỏi cô vài câu thôi, cô khó gần thế?”
“……”
Tô Niệm Niệm nhướng cao mày, kiểu “đổ ngược tội” cho cạn lời. Hôm nay chẳng lẽ nên ngoài? Sao liên tục gặp kỳ quặc thế ?