Hai vợ chồng đều thấp thỏm bất an. Một đàn ông mặc đường trang từ xe bước xuống, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, trong tay cầm một chuỗi Phật châu – tất cả tựa như bước từ trong tranh, nhưng khí chất vô cùng dọa . Kỷ Văn Chương một cái liền lập tức cúi đầu, dám quan sát.
Người đàn ông thật đáng sợ! Trong lòng Kỷ Văn Chương chấn động, ông từng gặp nào mang đến cảm giác áp bách khủng bố đến . Trước mặt ông giống như một con kiến cỏn con tùy tay thể nghiền chết.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Phản ứng của Đoạn Như Lan càng lớn, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y chồng như nắm lấy rơm rạ cứu mạng. Kỷ Văn Chương chỉ cảm thấy đáng sợ nhưng bà ngẩng đầu đối diện với đôi mắt lạnh nhạt của Lục Ngũ gia, sự lạnh lẽo khiến cả bà như đóng băng . Sống lưng Đoạn Như Lan cứng đờ, phản xạ điều kiện hét lớn một tiếng, thất tha thất thểu lùi một bước, cả trốn ở lưng chồng.
"Văn, Văn Chương ——!" Đoạn Như Lan run bần bật, dáng vẻ quý phu đều quên hết sạch, đàn ông ... Nhìn bà như đang một chết!
"Đoạn Như Lan bà gì !" Đoạn Như Lan bỗng nhiên thất thố khiến Kỷ Văn Chương trở tay kịp, ông vội vàng nắm lấy tay Đoạn Như Lan kéo bà về vị trí cũ, run sợ nhận với Lục Ngũ gia: "Thật ngại quá, vợ ít kiến thức, đột nhiên thấy khách quý tới chơi nên chút quen. Vị ..."
Kỷ Văn Chương xưng hô với Lục Ngũ gia thế nào, đành đầu hỏi Lục Tinh Châu: "Lục tổng, , vị là...?"
Lục Tinh Châu nở nụ ... nhưng nụ chứa đầy sự vui sướng khi thấy khác gặp họa: "Đây là Ngũ gia nhà chúng , ông gọi Ngũ gia là . Kỷ , cũng đến đủ, mời chúng nhà ?"
Câu tiếp theo của Lục Tinh Châu Kỷ Văn Chương hề rõ, trong đầu chỉ còn hai chữ "Ngũ gia". Ông lăn lộn nhiều năm như cũng coi như chút thế lực, tất nhiên từng qua cái tên Ngũ gia —— Lục Ngũ gia, vị sát thần của nhà họ Lục? Đích tới nhà bọn họ?!
Kỷ Văn Chương chút vững. Đoạn Như Lan cũng run rẩy lẩy bẩy, bà vẫn còn sợ hãi ánh mắt của nọ. Kỷ Văn Chương hơn bà bao nhiêu nhưng lí trí cho ông: nếu ông còn tiếp tục thất lễ thì kết cục nhất định thảm nỡ , điều khiến Kỷ Văn Chương cố gắng thuyết phục bản bình tĩnh, cúi đầu nghênh đón hai bước , nửa chữ cũng dám .
Lục Ngũ gia bước từng bước chậm rãi, điệu bộ nhàn nhã giống như một vị khách mà chính là chủ nhân của ngôi nhà . nhà họ Kỷ một chiếc sân rộng, Kỷ Văn Chương thích học đòi văn vẻ nên thuê mấy vườn trồng đầy hoa tươi, gió thổi đóa hoa lay động qua cũng một phen phong cảnh.
Lục Ngũ gia trầm tư: "Hoa viên tồi, ông thích hoa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-106.html.]
Kỷ Văn Chương lập tức gật đầu, sợ chậm một giây sẽ vị đại gia hài lòng: "Vâng , trong sân đều là những loài hoa quý báu tốn công mới sưu tầm , Ngũ gia thích cây nào cứ việc mở miệng, lập tức cho nhổ. Ngài bông hoa lan , giá trị liên thành..."
Trong lòng Kỷ Văn Chương thật vui vẻ, tự cho là tìm sở thích của Lục Ngũ gia. Ông cố gắng moi hết kiến thức ít ỏi về hoa cỏ trong đầu , trong tối ngoài sáng sức lấy lòng, cuối cùng còn kéo cả Đoạn Như Lan: "Như Lan, ngày thường bà thích chăm sóc hoa , mau giới thiệu một chút cho Ngũ gia ."
Đoạn Như Lan cứng đờ cả , bà thấy thái độ ân cần nịnh hót của chồng hiểu - vị Ngũ gia bọn họ tuyệt đối thể trêu chọc. Đoạn Như Lan cũng gì đó nhưng ngày thường bà chỉ tưới tí nước, việc nặng như trồng hoa bao giờ động tới, thật sự cái gì cũng !
"Ngũ gia... Văn Chương, để gọi vườn tới!" Đoạn Như Lan suy nghĩ nửa ngày cũng một câu. Trang điểm bà còn hiểu tường tận, loại việc nặng bà !
Thật là vô dụng! Trong lòng Kỷ Văn Chương chút ghét bỏ, Đoạn Như Lan ngoại trừ dạo phố tiêu tiền còn thể gì, mỗi ngày tụ tập với đám phu nhân mà học tập chút ít nào? Phu nhân các gia tộc khác nào thanh cao trang nhã, thứ tinh thông? Bà ngược đông, hơn hai mươi năm cũng thèm chỉnh trang bản , thời điểm quyết định cái gì dùng !
Kỷ Văn Chương lập tức nắm lấy tay vợ cho bà gọi , dù cho trong lòng bao nhiêu ghét bỏ nhưng mặt biểu hiện chút nào, ông vội vàng chữa cháy: "Ngũ gia, đó chỉ là một sở thích nhỏ của Như Lan, sợ nên gọi kinh nghiệm tới giải thích cho ngài."
"Không cần. Như hoa cỏ ở đây đều do bà thuê trồng?" Lục Ngũ gia lạnh lẽo Đoạn Như Lan, thấy bà gật đầu, khóe môi cong lên: "Bà xứng với mấy đóa hoa , ngay bây giờ tự nhổ sạch ."
Đoạn Như Lan còn tưởng là ảo giác: "Ngũ gia, ngài ... gì?"
Lục Tinh Châu " tâm" nhắc nhở: "Ngũ gia bà lập tức nhổ hết đống hoa cỏ , ngài thấy chướng mắt, hiểu chứ?"
"Cái, cái gì?" Đoạn Như Lan sống trong nhung lụa hơn hai mươi năm, bao giờ loại yêu cầu , theo bản năng chút tức giận. bà chỉ mới thể hiện sự oán giận khuôn mặt, bảo tiêu đằng Lục Ngũ gia lập tức bước đến, vặn hai tay Đoạn Như Lan đặt ở lưng, áp bà đến hoa viên.
"Mấy gì!" Kỷ Văn Chương ngây ngốc vài giây mới phản ứng , lập tức duỗi tay kéo vợ, ai ngờ mới nâng tay, ót liền chạm một thứ gì đó cứng rắn, Kỷ Văn Chương run rẩy đầu , thứ đang đặt ở ót ông chính là họng súng!