Lục Tinh Châu ở một bên ngóng, chiêu mượn hoa hiến Phật của Ngũ gia đúng là tuyệt. Vợ chồng Kỷ thị dù thích tìm đường chết... nhưng mấy danh hoa cũng quý, Ngũ gia ngược đời, dùng một xe cỏ dại trao đổi, đồ thuận tay tặng cho Tư Vũ.
Tư Vũ bất đắc dĩ : "Nhà chỗ để."
Lục Ngũ gia nhất thời lên tiếng, bình thường chỉ đưa thuốc cho cô, còn đưa hoa? Hình như từng . Tặng đồ từ chối, hình như cũng từng luôn.
Nếu cần hoa... Vậy cho ngắt lấy cánh đồ ăn cho cô .
Kỷ Lâm cũng thấy cha bắt "lao động", cảnh tượng mơ cũng nghĩ đến.
Bên cạnh cha vài áo đen đang , chuyện rõ ràng bọn họ tự nguyện. Dù cũng là cha ruột, tuy rằng Kỷ Lâm khó chịu thái độ của bọn họ đối với chị gái nhưng thật sự , lập tức sốt ruột chạy ngoài.
" Lâm?" Tư Vũ kịp kéo , bàn tay Lục Ngũ gia nắm chặt, đồng thời eo cô nọ ôm lấy, cả ngã trong lồng n.g.ự.c tràn đầy mùi đàn hương.
Lục Ngũ gia bóng dáng của Kỷ Lâm, giống như là cố ý, đợi đến lúc chạy khỏi nơi mái che mới ung dung : "Trời sẽ mưa ngừng, quan sát kĩ hai , kêu bọn họ nhanh tay nhanh chân lên, đủ kiên nhẫn để chờ ."
Vừa dứt lời trời liền đổ mưa tầm tã, cả Kỷ Lâm đều ướt nhẹp. Kỷ Văn Chương cùng Đoạn Như Lan thảm hại hơn, quần áo bọn họ đều vô cùng quý báu, nước thấm ướt thật sự thể mặc nổi nữa. Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Đoạn Như Lan cũng nước mưa "tẩy rửa", chật vật thể nào bộ dáng cũ.
Đoạn Như Lan cả ướt đẫm, chiếc váy xinh để đón khách quý bùn bám bẩn nỡ . Bởi vì mưa lớn nên mặt đất vô cùng lầy lội, giày cao gót dính chặt trong bùn, bà hét một tiếng rút chân nhưng suýt chút nữa thì té ngã.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, hoa viên mái che, hai vợ chồng tắm mưa như hai con gà tắm mỡ. Bảo tiêu vẻ đoán trời sẽ mưa, bung dù che tiếp tục giám sát.
Đời Đoạn Như Lan bao giờ chật vật như , dù còn sức để thở chẳng dám dừng tay. Một khi bà buông tay , bảo tiêu áo đen đằng sẽ dùng giọng lạnh nhạt thông báo giá trị cổ phiếu của Kỷ thị giảm bao nhiêu điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-108.html.]
Đoạn Như Lan những thứ , nhưng vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy của chồng thì gì rõ nữa. Điện thoại của Kỷ Văn Chương đám đó cầm lấy, nó liên tục thông báo cuộc gọi tới. Bảo tiêu còn cố ý mặt bọn họ mở loa ngoài – Kỷ Văn Chương thấy trợ lý báo cáo giá cổ phiếu của bọn họ liên tục giảm mạnh, hội đồng quản trị đều đang đống than, chủ tịch mau đến công ti trấn an . Ông càng trái tim càng ứa máu, nhưng bốn phía đều họng s.ú.n.g chỉ , ông những , đến trả lời một câu cũng thể. Cuối cùng bảo tiêu dứt khoát tắt điện thoại, lạnh lùng : "Kỷ tổng, so với việc lo lắng chuyện , ông nhất cho xong việc , càng kéo dài thời gian chừng tổn thất càng nhiều đấy."
Kỷ Văn Chương ngất , cả ông đều đắm chìm trong tuyệt vọng.
Đó là đều là tâm huyết của ông! Kỷ Văn Chương ánh mắt rực lửa Đoạn Như Lan. Ông dám phản kháng nhà họ Lục nên đẩy bộ trách nhiệm lên đầu vợ , đều do đàn bà , một chút việc nhỏ cũng , chỉ là cuốc đất , còn ở đó than khổ, đồ phế vật!
Đoạn Như Lan cũng chịu nổi, trong mắt bà tất cả đều do chồng bản lĩnh. Bà còn tưởng rằng gả nhà họ Kỷ sẽ sống sung sướng, ai ngờ Kỷ Văn Chương mặt nhà họ Lục đến cả con kiến cũng bằng, còn hại cùng ông mấy thứ việc thấp kém , đúng là kẻ bất lực!
Giờ phút , tư duy của vợ chồng Kỷ thị vô cùng giống .
Bọn họ sức nửa ngày, từ buổi sáng cho đến buổi tối, cơn mưa cũng một ngừng . Lúc Đoạn Như thích khoe khoang nên thuê trồng đầy một vườn hoa, bây giờ thật sự về quá khứ tát cho bản một cái đau điếng. Bà cũng bất chấp mấy thứ hoa đắt tiền như thế nào, nhổ xong liền ném qua một bên. Chờ bọn họ dọn sạch cả sân rộng, eo mỏi lưng đau mặt đất dậy, bảo tiêu áo đen cầm một túi hạt giống bước tới, mặt biểu tình : "Hai vị, Ngũ gia phân phó, khi nhổ hết thì trồng hạt giống xuống."
!!
Đoạn Như Lan suýt chút nữa ngất xỉu, tay bà mỏi nhừ thể nâng lên , mặt là nước mắt là nước mưa: "Có thể cho chúng nghỉ một lúc , thật sự nổi..."
Vừa dứt lời, vị bảo tiêu áo đen giơ súng, cực kì chính xác b.ắ.n một viên đạn sát bên chân Đoạn Như Lan. Bà hình vài giây, há miệng thở dốc, dám một chữ.
"Kỷ phu nhân, nếu bà nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi vĩnh viễn ." Họng s.ú.n.g nhắm ngay về phía bà.
Cả Đoạn Như Lan run rẩy, những , những thật sự dám! Sự sợ hãi bao trùm trái tim bà, Đoạn Như Lan lấy sức lực ở , nãy còn ngã mặt đất dậy , bây giờ chủ động lên, cầm lấy túi hạt giống bắt đầu việc. Kỷ Văn Chương ở bên cạnh cũng sợ hãi chính là tiếp theo họng s.ú.n.g nhằm , vội chạy theo vợ lấy hạt giống.
Lúc bọn họ trồng xong là hai tiếng , Kỷ Văn Chương cùng Đoạn Như Lan bảo tiêu áp giải biệt thự. Quần áo của hai dơ bẩn nỡ , mặt và tay chân đều là bùn đất, nếu bây giờ đuổi bọn họ ngoài, là ăn xin cũng một ai nghi ngờ.
Tuyết Lạc Vô Ngấn