Lục Ngũ gia nhạy bén như      ... nhưng  cũng  định  cho cô gái ngốc nghếch . Lục Ngũ gia nở nụ  nhạt: "Không cần thiết, giờ phút  nhà họ Kỷ cực kì rối loạn, bọn họ ốc còn  mang nổi  ốc,  gì  thời gian quan tâm chuyện khác."
Tư Vũ   một lượt từ đầu đến chân, cuối cùng  nhịn  hỏi: "Ngũ gia,   ngài...cố tình đến chống lưng cho  đấy chứ?"
Tiềm thức của cô liên tục khẳng định suy nghĩ  là đúng, Lục Ngũ gia   chút quan hệ nào với nhà họ Kỷ, cô ở đây nên  mới tới   ?  lý trí   cho Tư Vũ – cô đừng quá đề cao bản . Nếu Lục Ngũ gia chỉ  giúp cô xả giận thì cần gì  tốn sức khiến công ty Kỷ thị lao đao, cô  quan trọng đến  chứ?
Lục Ngũ gia nhàn nhạt hỏi : "Không  thì ?"
Tư Vũ thật   hỏi  câu "Cô  là  của " rốt cuộc là  ý gì, nhưng  thấy bộ dáng  thèm để ý của Lục Ngũ gia cô   chút sợ hãi, mềm mại trả lời một tiếng liền im bặt -  giống một con đà điểu cẩn thận nhô đầu  khỏi hố, nhưng phát hiện    để ý tới nó nên hậm hực rụt đầu mặc kệ tất cả.
Lục Ngũ gia: "..." Xem   thể chờ con thỏ nhút nhát  chủ động mở lời. ( Ai kêu  trang cao lãnh cho lắm:>)
Cả đời Lục Ngũ gia sát phạt quyết đoán,  từng chậm trễ một giây nhưng lúc    chút chần chờ... Hắn dùng đầu ngón tay quấn lấy mái tóc mềm mại của cô, vân vê thưởng thức coi nó như chuỗi Phật châu hàng ngày  vẫn niệm: "Những lời   ở nhà họ Kỷ cũng   bí mật gì,  nhanh sẽ truyền tới tai các gia tộc khác. Bọn họ  xem quá trình chỉ  kết quả, hiểu chứ?"
Tư Vũ mờ mịt lắc đầu, tỏ vẻ  hiểu lắm.
Lục Ngũ gia dứt khoát bế cô đặt lên  đùi, từ đằng  ôm cô thật chặt, ôn nhu thì thầm bên tai: "Muộn nhất là ngày mai, đám  đó  "thảm cảnh" của nhà họ Kỷ sẽ  em là  của ."
Lúc   cho  bảo vệ Tư Vũ  đưa thuốc đến nhà cô đều  ở trong tối,  bao giờ lộ  ngoài sáng,    cho  khác  thì bọn họ  điều tra thế nào cũng  .  vợ chồng nhà họ Kỷ khiến Lục Ngũ gia cảm thấy đám ruồi bọ  thật sự quá phiền phức. Bọn nó   dám bay đến phiền nhiễu  mà mặt dày mày dạn vây quanh Tư Vũ  chịu ...điều  khiến  cực kì chán ghét.
Nếu bọn họ giống vợ chồng nhà họ Kỷ –  hề   Tư Vũ   bảo vệ nên chẳng chút kiêng nể nào bắt nạt cô,   sẽ là  chống lưng cho cô, xem còn ai dám!
Tư Vũ vốn dĩ cảm thấy tư thế   chút  ,  thể của cô quá khác biệt so với Lục Ngũ gia, trông như đang ôm một đứa trẻ .   kịp "tránh thoát", câu   của  khiến Tư Vũ sợ ngây .
Lục Tinh Châu đang  lái xe, đường đường là tổng giám đốc   bắt   tài xế... nhưng ngược đời –  vô cùng thích thú, thậm chí còn vểnh tai lên  trộm. Mắt thấy Lục Ngũ gia  quá thẳng quá trắng trợn  sợ con gái nhà  , Lục Tinh Châu nhịn      chuyện: "Tư Vũ, thật  Ngũ gia sợ cô   ngoài bắt nạt, chắc cô   Ngũ gia vẫn luôn theo dõi cô, bình thường chú  bao giờ xem gameshow , vì cô nên mới xem cái chương trình khiêu chiến gì đó —"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-111.html.]
Lục Ngũ gia tháo  một hạt châu từ chuỗi Phật châu vẫn luôn mang theo , cực kì chuẩn xác búng  ót của Lục Tinh Châu khiến  đau đớn "gào thét"  ngừng.
"Tinh Châu, lá gan của cháu càng lúc càng lớn." Giọng  của Lục Ngũ gia ôn nhu cực kì: "Chắc là  cần miếng đất  nữa nhỉ?"
"Những lời   là cháu  bậy!" Lục Tinh Châu  thấy vịt béo sắp tới tay  bay mất,   khỏi kêu rên một tiếng, vội vàng  kính chiếu hậu nháy mắt  hiệu cho Tư Vũ: "Cô đừng  tin,  gì  chuyện đấy!"
Cố tình Tư Vũ   thấy ám chỉ của Lục Tinh Châu, còn tò mò hỏi Lục Ngũ gia: "Anh  xem hả?  biểu hiện cũng  đó chứ?"
Trong lòng Lục Tinh Châu đang thảm thiết kêu gào, vẻ mặt sống  còn điều gì luyến tiếc. Lúc   khi Lục Ngũ gia xem xong lập tức sai   điều tra Ôn Viễn, tra đến độ lật ba tấc đất cũng tra   Ôn Viễn và Tư Vũ  quan hệ gì vượt mức bình thường, bấy giờ Lục Ngũ gia mới bằng lòng bỏ qua.
Ăn dấm thôi  cần bắt nạt ngươi khác đến  , Tư Vũ còn nhắc  chuyện ,     phiền c.h.ế.t !
Quả nhiên, Lục Ngũ gia vẫn bộ dáng hiền lành, từng bước từng bước dụ con mồi  bẫy: "Em chơi  vui vẻ?"
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tư Vũ nghĩ nghĩ, chủ yếu là cô  lừa  khác, ai ngờ Kỷ Lâm  nào cũng mắc câu, cũng  thể  là thú vị: "Rất vui vẻ."
Lục Tinh Châu vểnh lỗ tai, nỗ lực giảm bớt sự tồn tại của bản .
Lục Ngũ gia vuốt ve mái tóc dài của Tư Vũ, ôn nhu : " thấy em ăn đồ do Ôn Viễn  cũng " vui vẻ".  vì chuyện của em mà lãng phí cả một ngày , em tự  xuống bếp nấu một bữa coi như là đáp lễ ."
Câu  của  chẳng  tí logic nào cả! Tư Vũ ngẩn ,  đó mới phát hiện  phương hướng của xe  đổi,  đến mười phút  dừng  nhà của cô.
Lục Tinh Châu sợ Lục Ngũ gia nhớ tới chuyện miếng đất, vì thế  khi đưa  tới lập tức rời , để  Tư Vũ trợn tròng hai mắt: "Anh  đến nhà ?"
Lục Ngũ gia cũng  trả lời, trực tiếp kéo cô  lên phòng. Tư Vũ mơ mơ màng màng  Lục Ngũ gia dắt  phòng bếp, bấy giờ mới  là thật   mơ.