Nếu là  khác ôm, Tư Vũ  thể thôi miên   chỉ là một khúc gỗ, nhưng  ôm cô hiện tại chính là Lục Ngũ gia! Có vị   bên cạnh, thật sự     hộc máu! Chưa tới mười phút cô   nhịn ,  mặt sang một bên che miệng ho khan.
Tiếng động  lớn nhưng cũng đủ để đánh thức Lục Ngũ gia, Tư Vũ còn  kịp phản ứng    nọ siết cổ.
Trước lạ  quen, cô cũng  còn kinh sợ như  đầu, nhẹ nhàng vuốt ve đôi tay của Lục Ngũ gia, chậm rãi : "... Là ."
Lục Ngũ gia vẫn bộ dáng hung ác tràn ngập sát khí, nhưng hình như cảm nhận  sự lạnh lẽo từ bàn tay Tư Vũ truyền tới, tròng mắt  lay động, chẳng mấy chốc  tỉnh táo ,  chăm chú cô một hồi lâu mới từ từ buông tay.
Thời gian mất khống chế   ít hơn  , lực cũng nhẹ hơn, Tư Vũ xoa xoa chiếc cổ yếu ớt, nhẹ nhàng thở  một , vị  ngủ  đủ giấc thật đáng sợ.
"Ngũ gia,    ngủ tiếp ?" Tư Vũ lén lút di chuyển  thành giường, duỗi tay lấy một tập khăn giấy lau  vết m.á.u bên khóe môi, khéo léo đề nghị: "Hay  gọi Lục Tinh Châu đến đón  nhé? Chiếc giường  thật sự quá nhỏ,   nhất định  thoải mái..."
Lục Ngũ gia  chút biểu tình  cô. Tư Vũ đột nhiên phát hiện  bộ dáng của vị  lúc mới tỉnh dậy lạnh như băng , ánh mắt vô hồn, sự uy h.i.ế.p chẳng những  giảm còn tăng mạnh – khiến  khác  dám  thẳng.
 Tư Vũ   áp bức  bao lâu chứ, Lục Ngũ gia mới tỉnh dậy thật sự  uy h.i.ế.p gì nhiều đến cô. Thấy    lời nào, cô đành  chậm rãi bò xuống giường định trốn  xa thật xa.
Ai ngờ chân còn  chạm xuống sàn, eo   nắm lấy, cô   nào đó ôm  trong lòng.
"  quen   ngủ bên cạnh. Trước    nhiều    chết, lúc ngủ  là thời điểm con  mất cảnh giác nhất,  cẩn thận thì c.h.ế.t lúc nào cũng  ." Lục Ngũ gia nhàn nhạt bâng quơ, giống như đang giải thích vì    siết cổ .
Tư Vũ nghĩ thầm: Vậy  cần gì  ngủ cùng với  chứ, với  cô yếu đuối như , Lục Ngũ gia chẳng lẽ cho rằng cô g.i.ế.c  ?
Lục Ngũ gia cúi đầu  cô gái nhỏ, đối với  mà  việc xem hiểu ý nghĩ trong ánh mắt Tư Vũ là một chuyện  đơn giản: "  là em nên  cố gắng khắc chế, nếu  em nghĩ em còn  thể  ở đây ?"
Ôm Tư Vũ ngủ là một việc vô cùng thoải mái, Lục Ngũ gia vô cùng  lòng, nhưng thói quen bao nhiêu năm   thể  đổi dễ dàng? Hắn tỉnh  phát hiện  bên cạnh   sẽ phản xạ  điều kiện  công kích  nọ.  nếu   là Tư Vũ thì  là một chuyện khác.
Tư Vũ cạn lời: "Vậy hả...Ý là   "tiến bộ" hơn  ?  mà  cảm thấy  cần phiền toái như  ,    cứ mặc kệ  mà ngủ một  một giường, thật sự,  ngủ chỗ nào cũng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-113.html.]
"Không ." Lục Ngũ gia kiên quyết, ôm cô gái nhỏ  ngủ thật ngoài sức tưởng tượng của , chẳng những tốc độ   giấc ngủ nhanh hơn nhiều mà còn một đêm  mộng... thế nên    chấm dứt hành động : "Em  quen một chút ."
Tư Vũ: "...Còn    chứ?" Vấn đề    quen  , mà tại  cô   gối ôm cho  hả!
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Lục Ngũ gia mỉm ,  chẳng thèm dấu dấu diếm diếm,   gì liền  thẳng: "Tất nhiên."
Tư Vũ  mắng cũng  dám, vì thế lúc nấu bữa sáng coi  trở thành cọng hành, đặt  thớt lạch cà lạch cạch c.h.é.m  trượt phát nào. Còn chút mì sợi cuối cùng cô nấu một bát mì, còn cố ý thả hành đầy chén,  đó bưng , vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối: "Ngũ gia, ngại quá, buổi sáng đầu óc   tỉnh táo lắm, quên mất   thể ăn hành, xem  bát mì    tự ăn ."
Lục Ngũ gia  ngay ngắn ở  sô pha, bàn tay vân vê Phật châu, bộ dáng xuất trần, thấy thế cũng chỉ mỉm : "Em uống thuốc  , ăn uống  như  chắc  cần thêm cam thảo*  nhỉ, thuốc đắng dã tật mà." ( Một vị thuốc  vị ngọt =)))
Tư Vũ: "..." Anh  tàn nhẫn!
Có Lục Ngũ gia giám sát, Tư Vũ  dám như bình thường uống một ngụm   ngừng một chút, mãi đến lúc nguội lạnh mới uống xong. Bộ dáng của Lục Ngũ gia chính là cô  chịu uống  sẽ tự tay rót  miệng cô. Tư Vũ mếu máo uống hết chén thuốc   cam thảo, mặt nhăn nhó vì đắng. Lúc  Lục Ngũ gia mới cong môi  lòng.
Hắn   thuộc hạ  cô gái nhỏ   bướng, một chén thuốc mất cả buổi mới uống xong,  khác   dám ép cô uống: ví dụ như bảo tiêu thật sự  chịu nổi ánh mắt đáng thương của cô,  nỡ  điều gì nặng lời,  Kỷ Lâm với Thẩm Duyệt fanboy fangirl lâu năm cũng chẳng dám trách móc một câu – tất cả khiến cô gái nhỏ   chiều chuộng thành  sinh hư.
Tư Vũ sợ Lục Ngũ gia cực kì, cũng chỉ lúc nào   ở bên cạnh cô mới  dám chơi "chiêu", một ngụm uống xong hết.
"...Được  chứ?" Không  cam thảo thật sự  khó uống, thuốc Lục Ngũ gia đưa tới đều  tỉ mỉ điều chỉnh phân lượng,  cô sợ đắng nên cho  ít vị thuốc  tính ngọt.  là lên voi xuống chó, lúc Tư Vũ xuyên tới còn  thể mặt  đổi sắc uống thuốc, bây giờ mới mấy tháng trôi qua mà  đắng cũng  ngửi .
Cô còn  phát hiện  bản    nuông chiều trong vô thức.
Vừa dứt lời, Tư Vũ  thấy Lục Ngũ gia lôi  một bình sứ nhỏ, đổ một viên thuốc đưa tới  mặt cô: "Tự  uống."
Không, nhất định là cực kì cực kì đắng! Tư Vũ kiên quyết lắc đầu, xoay   trốn. Lục Ngũ gia nhíu mày, chậm rãi  lên. Tư Vũ còn  kịp    túm lấy cổ áo. Cô gái nhỏ thất tha thất thểu    sofa,  nâng cằm Tư Vũ lên, nhét viên thuốc  miệng cô.