Tư Vũ kháng cự, nhưng đầu lưỡi chạm viên thuốc đột nhiên ngẩn : Có chút... Ngọt?
Hóa thuốc mà là một viên kẹo, hương vị ngọt ngào lúc trung hòa vị đắng trong miệng cô.
Lục Ngũ gia thấy cô ngơ ngẩn ngậm kẹo, còn tự giác l.i.ế.m liếm môi, ánh mắt hờ hững lập tức trở nên ôn nhu: "Vừa nãy đắng ?"
Cho nên giúp cô đỡ đắng? Tư Vũ sửng sốt, Lục Ngũ gia đột nhiên hiền lành như , thật sự là... Có chút đáng sợ.
"Ngũ gia, ngài định chuyện gì ?".
" thích em gọi như ." Hỏi một đằng Lục Ngũ gia trả lời một nẻo, hình như cực kì thích ngón tay của Tư Vũ, sức xoa nắn đùa nghịch.
Tư Vũ hỏi: "Cho nên?"
Lục Ngũ gia nắm lấy bàn tay của cô, yên lặng một hồi lâu mới : "... Không gì."
Từ khi cha mất, bọn họ cũng chỉ đến cái tên Lục Ngũ gia, năm qua năm khác ba chữ đó trở thành nỗi sợ hãi của nhiều , tên thật của cũng ít, cho tới bây giờ cũng còn ai dám nhắc tới. Người đời gọi như một nửa là tôn kính, một nửa là sợ hãi... nhưng Tư Vũ tôn kính , cũng cô sợ hãi .
gọi thì gọi như thế nào - nghĩ . Trải qua nhiều năm, đến còn thói quen khác gọi tên thật của .
"Cha gọi là Uyên Hòa, Uyên trong uyên thâm, Hòa trong âm dương hòa hợp, bọn họ đặt tên hy vọng thể bình an lớn lên. Lúc còn nhỏ, mệnh của , dễ dàng c.h.ế.t non, bọn họ đành gửi lên chùa tu hành hy vọng thể cải thiện mệnh. Kể từ lúc cho đến khi hai họ qua đời, gặp bọn họ một nào nữa, cái tên ... cũng còn gọi." Lục Ngũ gia vân vê Phật châu, thái độ lạnh nhạt giống như đang về ai khác chứ .
Đây là đầu tiên Tư Vũ kể về thế của Lục Ngũ gia, thật lúc cô cũng hỏi qua Lục Tinh Châu nhưng cực kì ấp úng, tỏ vẻ gì cả.
Khó trách sát khí Lục Ngũ gia nhiều như ...Ánh mắt Tư Vũ chăm chú "đám mây" màu đen đầu , nếu là bình thường quả thật sống hề dễ chịu.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tuy rằng Tư Vũ cảm thấy Lục Ngũ gia chút đau buồn nào nhưng hiểu vì như , Tư Vũ chút thoải mái. Cô nhịn mở miệng: "Cái tên Uyên Hòa ... Thật sự ."
Lục Ngũ gia cô, trầm ngâm vài giây, : " quen khác gọi như ."
Tư Vũ: "..." Là cô nhiều chuyện!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-114.html.]
giây tiếp theo, môi Lục Ngũ gia chút ý : " em thể gọi, nhiều thành quen."
Giống như thích ôm Tư Vũ ngủ, ngủ nhiều lẽ ngày nào đó sẽ quen cảm giác bên cạnh. Con đà điểu lười biếng chịu nhúc nhích , đành chủ động thôi.
Lục Ngũ gia là một bận rộn, chẳng bao lâu Lục Tinh Châu "đón về". Hiếm khi Tư Vũ cần đóng phim, rảnh rỗi ở nhà chả việc gì , vốn dĩ định cập nhật chương mới, tay cầm bút hiểu thế nào nghĩ tới câu của Lục Ngũ gia, cuối cùng vẽ chẳng hồn.
Vì thế cô dứt khoát dừng , khoác áo định ngoài tản bộ một chút. Có lẽ do căn phòng quá nhỏ, còn ở một đêm, Tư Vũ cảm giác thở của Lục Ngũ gia xâm chiếm bộ gian, ở trong thật sự thích hợp.
bước xuống lầu, Tư Vũ thấy một bóng dáng quen thuộc. Người nọ hình như tiếng động nên xoay , đôi mắt đỏ bừng, mặt chứa đầy sự mỏi mệt.
" Lâm?" Tư Vũ kinh ngạc em trai: "Em thế, ngủ hả?"
Lúc Lục Ngũ gia cố ý cho thuốc ngủ canh gừng, Tư Vũ còn cảm thấy may mắn vì Kỷ Lâm cần thấy bộ dáng thảm hại của cha . Theo lý thì nên tỉnh sớm như , tại bây giờ đột nhiên xuất hiện ở nhà cô?
"Em đến lâu , tại lên lầu?" Tư Vũ nắm lấy tay Kỷ Lâm phát hiện bàn tay lạnh lẽo cực kì, nhất định là ở đây lâu , vội vàng đẩy lên phòng: "Không cần chuyện ở đây..."
Lời còn dứt, Kỷ Lâm đột nhiên ngăn cản Tư Vũ, cằm tựa vai cô, giống như chim mỏi về tổ, thấy Tư Vũ thần kinh mới buông lỏng đôi chút, trầm ngâm nửa ngày mới khàn khàn gọi một tiếng: "... Chị."
Tư Vũ cái ôm bất thình lình của dọa sợ, lát bình tĩnh mới nâng tay vỗ vỗ lưng , kiên nhẫn hỏi: "Có nhà em xảy chuyện gì đúng ?"
Tư Vũ ngốc, vẻ mặt của Kỷ Lâm thể hiện rõ cha định chuyện xa gì .
Kỷ Lâm suy nghĩ một lúc lâu giống như quyết định việc gì quan trọng, lát nhẹ giọng : "Chị, em chị thích cha , cũng nhận bà ... nhưng em bọn họ nhận chị... chị cần để ý bọn họ... nhưng đừng bỏ mặc em ?"
Trước khi Kỷ Lâm chạy tới tìm Tư Vũ, trong đầu nghĩ bản nên điều gì, nhưng lúc đối mặt với cô thì một chữ cũng nhớ nổi, lòng tràn đầy bất an cùng lo sợ.
Nếu lén cha cãi , Kỷ Lâm vĩnh viễn cũng ruột - Đoạn Như Lan gả nhà họ Kỷ chẳng một chuyện gì đáng tự hào. Bà phản bội chồng cũ để đến với Kỷ Văn Chương, châu thai ám kết, ý nghĩ dựa con trai để gả nhà giàu– điều đó khiến Tư Vũ từ nhỏ chịu cảnh ruột vứt bỏ.
Kỷ Lâm cảm thấy bản chính là cơn ác mộng của Tư Vũ. Nếu tồn tại, tên cáo già xảo quyệt như Kỷ Văn Chương thể cưới đàn bà bỏ chồng Đoạn Như Lan... nhưng thể Kỷ Văn Chương bệnh thì trách ai bây giờ? Ông nhiều tình nhân như thế, mấy chục năm cũng chỉ Đoạn Như Lan mang thai nên đành cưới bà về nhà.