Có lẽ nếu Kỷ Lâm, Đoạn Như Lan đời chỉ thể là tình nhân của Kỷ Văn Chương mà là Kỷ phu nhân!
Phản bội hôn nhân, châu thai ám kết, thi cốt chồng lạnh vứt bỏ con gái nhỏ tuổi để chạy theo tình nhân... Từng chuyện từng chuyện vạch trần khiến trái tim lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.
Kỷ Lâm dám đoán Tư Vũ mấy chuyện , nếu thì lúc đối diện trong lòng cô sẽ nghĩ thế nào? Có lẽ cảm thấy em trai hổ nhỉ, rõ ràng là phá nát gia đình cô, còn mặt dày nhận ...
...Thật chị gái hề thích ...
Loại chuyện nên nghĩ nhiều, mở đầu liền sẽ miên man dứt. Kỷ Lâm càng nghĩ càng sợ hãi, lưng mồ hôi lạnh ướt đẫm, chờ cha khỏi nhà mới chạy tìm Tư Vũ.
lầu dũng khí lên, đành chờ ở một góc. Ánh mắt đầu tiên thấy Tư Vũ chỉ giải thích rằng bản chuyện Đoạn Như Lan , nhưng thấy vẻ mặt quan tâm của Tư Vũ hỏi lạnh , Kỷ Lâm chẳng thể suy nghĩ gì nữa, lập tức ôm lấy chị gái.
"Chị, vô cùng xin ..." Kỷ Lâm tựa vai Tư Vũ, lí nhí.
Tư Vũ im lặng, tuy rằng Kỷ Lâm giải thích rõ ràng nhưng cô thể đoán lý do.
Vợ chồng nhà họ Kỷ tô son trát phấn, là trời đất tạo nên một đôi, bọn họ diễn lâu như sẽ sự thật cho Kỷ Lâm. Lục Ngũ gia suýt chút nữa khiến công ty Kỷ thị phá sản, hai bọn họ diễn nổi nữa mới lộ đuôi cáo, Kỷ Lâm lúc mới tỉnh ngộ.
Tư Vũ thể cảm nhận sự mờ mịt của , cô vỗ nhẹ lưng Kỷ Lâm, hỏi: "Em chuyện gì mà xin chị?"
Kỷ Lâm ủ rột trả lời: "Nếu em, sẽ bỏ rơi chị..."
"Không liên quan đến em." Tư Vũ ngắt lời, giọng cực kì lí chí: "Đó chỉ là một cái cớ mà thôi, từ nhỏ Đoạn Như Lan thích chị, kể cả em, kể cả cha em xuất hiện, bà vẫn sẽ tìm cớ bỏ , em tin ?"
Kỷ Lâm mờ mịt "Vâng" một tiếng, qua vẫn chút ngốc.
Tư Vũ kiên nhẫn giải thích: "Bệnh của chị là bẩm sinh, tiền trong nhà đều dùng để mua thuốc, chút tiền thừa nào để Đoạn Như Lan tiêu xài. Bà chịu cuộc sống khổ sở , trong lòng bất mãn, gặp cha em, chỉ thể là gặp vận may lớn. Thật sự thì từ lâu bà ý định ly hôn , bà bà còn trẻ, thể chị liên lụy."
Kỷ Lâm sửng sốt, một lúc mới ấp úng: " vì em nên mới... chị, em sợ..."
"Em sợ chị thích Đoạn Như Lan nên cũng thích em?" Tư Vũ thuận miệng tiếp lời, thấy phản xạ điều kiện gật đầu, lập tức thở dài: "Chị khác Đoạn Như Lan, sẽ giận chó đánh mèo sang khác, em là em, bà là bà , em tới đây chứng minh em ủng hộ cách của bà , tại chị ghét em chứ?"
Đây là đầu tiên Tư Vũ thấy bộ dáng cảm giác an của Kỷ Lâm, cô nghĩ nghĩ, giọng chứa đầy sự chắc chắn cùng trấn an: "Em là em trai ruột của chị, chuyện sẽ đổi. Em yên tâm, ai thật lòng ai giả dối chị đều ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-115.html.]
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Kỷ Lâm vô ý thức dụi đầu Tư Vũ, lâu mới buồn bã như , bản lo sợ bất an suy nghĩ cả đêm thế nhưng tới mấy phút Tư Vũ xua tan hết.
Hắn thật sự vô cùng sợ hãi, gia đình cho sự ấm áp, căn nhà trống rỗng cảm thấy tựa như thuộc về nơi . từ khi Tư Vũ xuất hiện, Kỷ Lâm đột nhiên phát hiện hề tệ như nghĩ. Dù từng gặp chị ruột cùng khác cha nhưng từ ánh mắt đầu tiên cô cho một cảm giác ấm áp lạ thường.
Cô giống như ánh nắng giữa trời đông giá rét, bởi vì cô xuất hiện, trái tim lạnh lẽo của Kỷ Lâm đầu trở nên sôi sục.
Cho nên sợ mất .
"Nói thì... Chị sẽ ghét em, sẽ tiếp tục coi em là em trai?" Kỷ Lâm ngẩng đầu, cẩn thận hỏi.
Nhìn bộ dáng đáng thương của , Tư Vũ nảy ý , cô cố ý kéo dài giọng: "Lừa em đó ——"
"Chị!" Kỷ Lâm lập tức tức giận: "Chị chuyện giữ lời!"
Tư Vũ nhẹ nhàng gõ trán : "Ngốc."
Kỷ Lâm che trán, ai oán cô, chị gái còn ghét !
lúc Kỷ Lâm mới cô đùa, nhỏ giọng lầu bầu: "Trước chị như ..."
"Do em ngày càng ngốc thì ." Tư Vũ chắp tay lưng phía vài bước, tủm tỉm Kỷ Lâm: "Chị dạo một chút, thuận tiện siêu thị mua đồ, em ở ăn cơm trưa ?"
"Có !" Kỷ Lâm nháy mắt sống , vội đuổi theo Tư Vũ: "Chị, em ăn tôm hùm đất!"
"Sáng sớm ăn tôm hùm đất, em thấy dầu mỡ hả? Với cả kính râm với khẩu trang , em nghênh ngang ngoài như sợ tối nay bước nổi chân nhà !"
"Chị yên tâm, em mang theo mà!..."
Hai ngoài đến mười phút, một chiếc siêu xe lái khu dân cư nhỏ, dừng ở nhà Tư Vũ. Cửa xe mở , Đoạn Như Lan bước xuống, tài xế cũng xách một đống túi đồ ở trong cốp. Bà chỉnh trang tóc tai, ngẩng đầu căn phòng của Tư Vũ.
Con bé đúng là mệnh tiện, ôm đùi vàng của Lục Ngũ gia mà vẫn ở cái nơi tồi tàn , đúng là nghèo khổ vẫn nghèo khổ, bay lên đầu cành cũng biến thành phượng hoàng.
Trong mắt Đoạn Như Lan chứa đầy sự châm chọc, bà xoa xoa khóe miệng, đau đớn khiến bà oán hận cực kì, vết thương là do cuộc ẩu đả hôm qua, bà đè mới tầng phấn mới miễn cưỡng che vết xanh tím mặt. Kỷ Văn Chương trách bà đối xử với đứa con gái của chồng nên mới đưa tới sát thần Lục Ngũ gia, nhưng việc thể trách bà ?