Tư Vũ ngoan ngoãn sô pha, ngẩng đầu đàn ông cao lớn đang bên cạnh cửa sổ. Cô do dự một lúc lâu, cuối cùng lòng hiếu kì chiến thắng: "Lục Uyên Hòa, nãy ... Là ý gì?"
Lời khỏi miệng, Tư Vũ chút hối hận, đây thời điểm phù hợp để câu hỏi, chẳng may là cô suy nghĩ nhiều thì thật sự vô cùng vô cùng hổ luôn á!
Cô còn đang vắt hết óc để lảng qua vấn đề khác, Lục Ngũ gia xoay , chăm chú cô vài giây, một lúc thở dài một tiếng, biểu tình chút bất đắc dĩ.
" , em là của ."
Hắn tiếp tục :
"Hay lời đủ rõ ràng?"
Tư Vũ ngây ngẩn cả .
Em là của ... Đây cũng gọi là giải thích hả? Tách từng chữ cô còn hiểu, hợp thành một câu thì cô hiểu cũng hiểu!
Thấy Tư Vũ ngơ ngác , Lục Ngũ gia nhíu mày, hình như đang suy tư câu gì .
Lúc cô cho rằng sẽ càng rõ ràng, lặp một nữa: "Em là của ."
....
Lục Ngũ gia hề cảm thấy câu vấn đề gì, từ đến nay thích thẳng vấn đề, thẳng thắn quanh co lòng vòng, nhiều năm quyền cao chức trọng như cũng hề đổi tính nết. Nếu Tư Vũ ở bên cạnh , thẳng , dư thừa vô nghĩa nhiều gì. Chỉ điều đây giống một lời giải thích mà giống một lời tuyên bố hơn, còn Tư Vũ hiểu , đồng ý ... Chuyện cần thiết suy nghĩ ?
Trong từ điển của Lục Ngũ gia hề khái niệm . Nếu là đây, để ý thứ gì cũng thèm một tiếng, trực tiếp cướp lấy giấu nó , nhẹ nhàng dây dưa, của nhà họ Lục cũng dám trách móc nửa lời. thói quen lúc đối diện Tư Vũ một chút đổi.
Tuy rằng nhỏ, thậm chí khá hơn là bao, nhưng tóm là đổi!
Tư Vũ cảm thấy may mắn vì đang sofa, nếu nhất định sẽ vững. Cô Lục Ngũ gia gần một phút đồng hồ mới lắp bắp hỏi: "...Anh đang đùa đúng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-136.html.]
Quan hệ của hai bọn họ thật sự vô cùng mơ hồ. Lúc đầu Tư Vũ sợ cực kì bởi sát khí Lục Ngũ gia quá dày đặc, gần một chút cũng sẽ hộc m.á.u ngừng, thế nên cô chỉ cách càng xa càng . về Lục Ngũ gia đưa tới một đống thuốc bổ, nhờ thuốc mà thể cô ngày càng khỏe mạnh, lúc Tư Vũ chột , chẳng nhẽ mặt lạnh đón tiếp ... nên cô cố gắng áp chế sự sợ hãi trong lòng, thử đối đãi bình thường với đàn ông . Kết quả, sợ hãi là giảm... nhưng trí tò mò tăng lên!
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Có đôi khi Tư Vũ cũng ngẩn suy nghĩ, vì Lục Ngũ gia ? Chỉ đơn giản là chơi đùa thôi ?
Cứ thế cho đến lúc trường cháy, Tư Vũ mơ mơ màng màng thấy xông tới ôm ngoài, trong lòng cô cực kì cảm kích. Còn nhiều nhiều chuyện tương tự, ví dụ như Ngũ gia đến nhà họ Kỷ chỉ để chống lưng cho , một tiếng đến buổi xem thử, Tư Vũ cảm thấy hẳn là loại dính đến vũng nước đục như giới giải trí mới đúng, nhưng vẫn đến.
Nói Lục Ngũ gia ý đồ gì chỉ là thuận tay thì Tư Vũ tin, cô ngốc như ! bởi vì nên Tư Vũ mới cẩn thận sống chung với đồng thời suy nghĩ miên man.
Chẳng qua... câu trả lời của Lục Ngũ gia cô từng nghĩ tới bao giờ.
Tư Vũ trong lúc hoảng loạn những gì: "Lục Uyên Hòa, , Ngũ gia, đừng đùa nữa, như dễ khiến khác hiểu lầm đó..."
Cô sẽ nhịn mà nghĩ tới chuyện Ngũ gia thích cô — điều thật quá đáng sợ!
Lục Ngũ gia bình tĩnh ngắt lời: "Hiểu lầm cái gì? rõ ràng."
Hắn thấy điểm nào đáng để hiểu lầm. Tư Vũ là của , điều quyết định từ lâu ? Nếu lo lắng che chở cô như gì.
Tư Vũ gấp đến độ hai má ửng đỏ, cảm giác não của với Lục Ngũ gia cùng một tần , cô ngượng ngùng nhắm hai mắt hỏi: "Anh cho câu trả lời chắc chắn , ý của là... Có là thích đúng ?"
Lúc đầu cô còn năng hùng hồn đầy lý lẽ, bộ dạng câu trả lời thích đáng thì sẽ bỏ qua, nhưng càng về giọng càng nhỏ, nhất là 5 chữ cuối cùng nhỏ như muỗi kêu, đồng thời hai tai cũng đỏ rực lên.
Thích? Lục Ngũ gia chau mày, nghiêm túc suy nghĩ, thứ cảm xúc hình như bao giờ trải nghiệm qua nên cũng rõ nó như thế nào.
chắc chắn một điều, Tư Vũ chỉ thể ở bên cạnh , những khác bất kể là ai cũng , bởi vì cô gái nhỏ là của . Giống như một món đồ vô cùng quý báu, bản nỡ chạm, khác cũng chạm . chút gì đó khác, tính chiếm hữu đủ để thể hiện tình cảm mà dành cho cô.
Lục Ngũ gia đầu tiên gặp vấn đề nan giải. Kinh nghiệm nhiều năm cho : tình cảm là một thứ dư thừa, nhưng Tư Vũ giống, mà giống chỗ nào... Lục Ngũ gia nhăn mày, trầm ngâm .
Tư Vũ suy nghĩ một lúc lâu, chỉ cảm thấy khuôn mặt cũng còn nóng cháy như , đáy lòng lạnh lẽo vô cùng. Cô đợi câu trả lời, lên bước phòng bếp, cố gắng đánh trống lảng: "Anh đợi cả một buổi tối , nấu đồ ăn khuya cho nhé? Yên tâm, nhớ ăn gì, nhất định sẽ sai."