Tư Vũ và Ôn Viễn  đây  từng hợp tác với , thế nên Nghiêm đạo yêu cầu bọn họ mau chóng  quen - tránh để lúc mở máy   thuận lợi.
Lúc cả đoàn nghỉ trưa, Ôn Viễn mang theo bình giữ ấm  xuống bên cạnh Tư Vũ,  mở nắp, bên trong tràn  một mùi hương ngọt ngào.
"Nếm thử xem, đây là bánh táo đỏ và bánh củ từ  , sắc mặt cô  vẻ   lắm nhỉ,   thường xuyên hộc m.á.u đúng ?" Hắn lấy một chiếc đĩa và một đôi đũa ở trong túi , gắp một chiếc bánh đưa cho Tư Vũ, ánh mắt ôn hòa  cô: "Nghỉ ngơi lâu như    vẫn  thấy cô khỏe hơn chút nào?"
Tư Vũ   đặt kịch bản xuống. Không  vì  lúc Ôn Viễn tới gần cô   né xa  một chút, cũng may là kiềm chế  , nếu  Ôn Viễn  thấy  nghĩ cô  chào đón .
"Bệnh cũ thôi,  cũng  hy vọng gì nhiều." Tư Vũ vô cùng câu nệ,  hỏi  đáp, tuyệt nhiên   chút vui sướng nào. Ôn Viễn xem ở trong mắt, ghi tạc trong lòng nhưng  vẫn một bộ ung dung thản nhiên.
Thẩm Duyệt bưng chén thuốc  ở đằng , kiễng chân  một chút, là bánh ngọt! Nhìn   thấy  đói bụng.
Đồ tự tay  đó! Ảnh đế vẫn còn nhớ rõ chị Tư Vũ thường xuyên hộc m.á.u nên   những thứ bổ huyết! Thẩm Duyệt đau lòng nghĩ,  Ôn Viễn   ý gì với Tư Vũ thì cô    tin...
Tư Vũ cảm thấy từ chối quá nhiều    nên ăn thử một cái, bánh   miệng  tan, độ ngọt    giống những chiếc bánh chứa đầy đường hóa học bán ở bên ngoài.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Từ chương trình   cô    nấu ăn  giỏi, vì thế nở nụ  chân thành khen một câu: "Bây giờ  đổi nghề đầu bếp  cũng ủng hộ 100%."
Ôn Viễn cũng ,    đùa  thật: "Nếu  đổi nghề chẳng  về   thể diễn chung với cô nữa ?"
Ôn Viễn là một  kín tiếng trong giới, tuy rằng  phim chỉ  chất lượng chứ    lượng, một năm chẳng   mấy bộ nhưng sức ảnh hưởng   hề kém cạnh bất kì vị minh tinh nào. Công lao lớn nhất chính là khuôn mặt trời phú của , tiếp đến là khí chất xuất chúng gặp qua là  quên .
Tư Vũ từng cảm thấy Ôn Viễn  hợp với vai công tử ôn nhuận như ngọc trong phim cổ trang, nhất là đôi mắt sâu thăm thẳm ,  yếu lòng nhất định sẽ c.h.ế.t chìm trong sự ôn nhu thâm tình của .
Cô cũng  nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Ôn Viễn quan tâm cộng sự mà thôi.  câu  nửa đùa nửa thật   khiến Tư Vũ cảm thấy   tự nhiên cho lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-146.html.]
Ảnh đế đại nhân cũng   hạng  du côn lưu manh gì,  lịch sự giữ  cách nhất định với cô, ánh mắt ôn nhu như nước. Không hiểu  Tư Vũ  đột nhiên nhớ tới đôi mắt chứa đầy sự áp bách của  nọ, tuy rằng đôi lúc  cũng dịu dàng hiền lành nhưng quả thật   chỉ đếm  đầu ngón tay.
Gặp  "hoa vương  thiện" trời sinh - Ôn Viễn, cô thế nhưng  nhớ tới Lục Ngũ gia!
Tên ấu trĩ  cáu kinh  một lời khen còn   , cũng  thèm quan tâm cái gì gọi là dĩ hòa vi quý, khó trách sát khí   nhiều như .
Đôi khi Tư Vũ cũng sẽ suy nghĩ miên man,   cô  áp bức bóc lột quá lâu nên trở thành một kẻ thích  ngược đãi  đúng ... Tại  Lục Ngũ gia tránh mặt cô như  cô còn nhớ đến   gì  ?
Tư Vũ lắc đầu, thuyết phục bản   nghĩ tới nữa,  Ôn Viễn nở nụ :"Không  gì là chắc chắn cả,   chừng ngày nào đó  đổi nghề cũng nên..." Cô  hiểu hàm ý trong lời  của  nên suy nghĩ đắn đo một lúc  mới trả lời.
Bánh Ôn Viễn  ăn  ngon, nhưng  lẽ do  nhớ tới Lục Ngũ gia, Tư Vũ bỗng dưng chẳng còn chút hứng thú nào, đặt nó sang một bên.
Lời  cũng  tính là  dối. Cô suy nghĩ kĩ ,  xong lập tức xin nghỉ dài hạn, chỉ theo một nghề là họa sĩ truyện tranh thôi. Thật sự thì cô nhận lời tham gia《 Công lược thời thượng 》chủ yếu là do Thẩm Duyệt và Mộc Yên, một  thì nhiệt tình giúp cô xử lý công việc, một  thì dùng  phận biên tập cầu mong cô  thể  vai nữ chính. Tư Vũ suy nghĩ một lúc lâu, hmmm,   cũng là  ý , đành tính chuyện về hưu  .
Ôn Viễn thấy Tư Vũ chỉ ăn một chút  hô no,  cũng  để ý lắm, đóng bình giữ ấm ,  chén thuốc trong tay Thẩm Duyệt, hỏi: " , thuốc bổ    tặng , cô  dùng thử ? Có  hơn chút nào ?   quen một  bạn chuyên về thuốc đông y, nếu cô thích   thể nhờ   mang đến."
Tư Vũ   nhắc tới chuyện , trộm  Thẩm Duyệt, hai   hổ cực kì. Cô   nên  như thế nào, thật sự  thể  thuốc mà Ôn Viễn đưa quá thừa thãi nên cô  tặng cho  khác . Thẩm Duyệt thì  nghĩ đến  thuốc     trong nhà chia năm xẻ bảy,   còn hỏi  đại diện nào cũng  ưu đãi nhiều như  hả.
Thấy Tư Vũ im lặng, Thẩm Duyệt cảm thấy  đang "mang nợ", vội vàng   hoà giải: "Tốt lắm, chị Tư Vũ còn  gặp tận mặt để cảm ơn  đó."
Ý  trong mắt Ôn Viễn càng sâu,  gật đầu: "Vậy thì  ."
Trò chuyện  một lúc,  khí bỗng nhiên yên ắng lạ thường. Hai  quen    bao lâu, Tư Vũ thật sự    tìm chủ đề gì để  với vị tiền bối . Cũng may là Sở Song Nghiên  hóa trang xong, giày cao gót lộc cà lộc cộc bước tới, cô trông thấy 3   cùng một góc nhưng      câu nào, khó hiểu hỏi: "Mọi  đang  gì , diễn tập ?"