Sở Song Nghiên   chút kinh nghiệm nào trong chuyện tình cảm. Để tránh quyết định sai lầm,  khi về khách sạn cô lập tức gọi điện cho  yêu cầu chi viện, kể hết  chuyện từ  xuống   mới khiêm tốn hỏi: "Mẹ, con nên  gì bây giờ?"
Sở mẫu thấy con gái ngoan gọi còn tưởng xảy  chuyện gì,  xong lập tức cảm thấy dở  dở : "Không  con  sợ Ngũ gia hả?"
"Đó là  , bây giờ  chị Tư Vũ , con cảm thấy Ngũ gia hiền hòa hơn  nhiều luôn ý..." Sở Song Nghiên nghiêm túc : "Ba từng    lành với Ngũ gia, nhưng con nghĩ Ngũ gia   cần Sở gia giúp bất kì thứ gì. Còn chuyện  thì khác,  nghĩ xem, nếu con giúp hai  họ hòa giải,   chừng sẽ trở thành hồng nương cũng nên!"
"Hồng nương  hả, còn lâu mới đến lượt con.  mà..." Sở mẫu ngẫm nghĩ lời con gái ,  thể  thừa nhận   đạo lý.
Sở gia hiện giờ  khác gì một con hổ giấy, ai cũng cho rằng bọn họ là nhà ngoại của Ngũ gia nên vô cùng tôn trọng và kính nể.  ở trong chăn mới  chăn  rận, bề ngoài xa hoa nhưng bên trong sớm  mục rữa,   vẻ ngoài hào nhoáng  còn duy trì  bao lâu thôi.
"Mẹ, con  nên  cho chị Tư Vũ ?    con  sợ Ngũ gia tức giận..." Sở Song Nghiên rối rắm     cho đúng.
Sở mẫu lớn hơn cô  nhiều,  một chút  hiểu rõ vấn đề, bà hiền từ : "Trước khi xuống xe, Ngũ gia  cảnh cáo con    cho  khác  ? Có thể   còn mong con  cho Tư Vũ   chứ?"
Sở Song Nghiên lập tức ngây ngẩn cả .
Sở mẫu thấy con gái vẫn còn ngây ngô  trải qua việc đời, khẽ thở dài: "Chuyện tình cảm...  thể xem mỗi vẻ bề ngoài." Giống như việc bà vẫn luôn cho rằng với tính tình của Lục Ngũ gia thì tỉ năm nữa cũng  lấy  vợ, nhưng bây giờ tất cả      mở rộng tầm mắt ?
Thật sự Sở Song Nghiên  từng thấy ai  tâm lý rối loạn hơn Lục Ngũ gia -  nhớ   nhưng  cố chấp  chịu gặp mặt, cũng  thèm  thẳng, còn hy vọng Tư Vũ sẽ hiểu  ý tứ của ...
"Mẹ,  con  nhé, chắc     nhỉ?" Sở Song Nghiên  chút do dự.
Sở mẫu an ủi: "Yên tâm, con  cần lo lắng. Ngũ gia  thiên vị, chỉ cần con đối xử  với Chu tiểu thư, kể cả   bất mãn cũng sẽ  động đến con." Nói  chừng ngày nào đó chuỗi thức ăn trong tự nhiên sẽ  đổi — trong dân gian  một căn bệnh trị  dứt là bệnh sợ vợ, con gái bà nếu  thiết  với Tư Vũ thì  quá .
Có    bảo đảm, Sở Song Nghiên yên tâm hơn  nhiều. Cô cho   chờ ở cửa khách sạn, một khi  thấy Tư Vũ sẽ lập tức thông báo. Sở đại tiểu thư  trong phòng chờ mãi chờ mãi, đến lúc sắc trời tối đen thỏ trắng mới mệt mỏi trở về.
Cô chờ  kịp bước vội đến phòng của Tư Vũ, chẳng qua  một  đàn ông cao lớn   ở đó từ lúc nào, giơ tay chuẩn  gõ cửa.
Nghe thấy tiếng bước chân,  nọ  đầu ,  nhướng mày  Sở Song Nghiên, vẻ mặt  chút kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-149.html.]
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Là Ôn Viễn.
Sở Song Nghiên  ngờ còn   xếp hàng. Đại tiểu thư cô  nuông chiều từ bé, ngoại trừ Ngũ gia hoặc Tư Vũ  ai cũng  thèm nể nang. Thế nên dù   mắt là ảnh đế, địa vị trong giới cao thế nào  chăng nữa cô cũng  hề khách khí, trực tiếp đuổi : "Anh tìm chị Tư Vũ  chuyện gì ?  hẹn chị   , nếu   việc gấp thì để mai  ."
Ôn Viễn  cô, cũng  tức giận, mỉm  ôn nhu: "Nếu hẹn   thì  cũng  quấy rầy nữa."
Không  vì ,  nụ  của , Sở Song Nghiên nổi hết cả da gà da vịt lên. Cũng may cảm giác  đến cũng nhanh mà  cũng nhanh, cô chẳng hề để tâm cho lắm.
Sở đại tiểu thư  chằm chằm Ôn Viễn, dùng ánh mắt thúc giục  còn chờ gì mà   . Vừa  Lục Ngũ gia hỏi về mấy cái bánh chắc chắn là  dụng ý — dù Sở Song Nghiên  hiểu cho lắm nhưng trực giác  cho cô Ngũ gia  thích vị ảnh đế . Thế nên vô cùng xin , Ôn Viễn tránh xa Tư Vũ một chút .
Có lẽ tiếng động ngoài cửa quá lớn khiến cho  bên trong chú ý, trợ lý Thẩm Duyệt chạy  mở cửa, thấy Ôn Viễn và Sở Song Nghiên đang  ở bên ngoài, cô  khỏi ngẩn .
"Hai   việc gì thế...?" Bọn họ cô  dám chọc, Ôn Viễn là   địa vị cao, còn Sở Song Nghiên   nổi giận thất thường. Thẩm Duyệt     vội vàng hỏi Tư Vũ.
Sở Song Nghiên đẩy Ôn Viễn sang một bên: "  chuyện quan trọng cần  với chị Tư Vũ!" Cô còn nhấn mạnh hai chữ "quan trọng", ngẩng đẩu xòe đuôi vô cùng kiêu ngạo.
Thẩm Duyệt: "..." Vị đại tiểu thư  uống lộn thuốc hả?
Cô cạn lời, chỉ dám nở nụ  thật tươi. May mắn Tư Vũ kịp thời "cứu nguy", cô kinh ngạc hỏi: "Đứng ở đây  gì thế,  sợ  khác hiểu lầm hả?"
Lúc  bọn họ mới giãn , giữ một  cách nhất định với .
Tư Vũ hết  Sở Song Nghiên   Ôn Viễn, giọng  khách sáo cực kì: "Tìm   chuyện gì thế?"
"Không  gì,  một cảnh  diễn    cho lắm nên  bàn bạc với cô xem cảnh đó  cần thiết    ." Lý do của Ôn Viễn vô cùng chính đáng. Ánh mắt Sở Song Nghiên lập tức trở nên bất mãn. Hắn cũng  để bụng, ôn hòa  Tư Vũ: " mà Sở tiểu thư    hẹn  với cô. Vấn đề của  sáng ngày mai bàn  cũng  muộn ."
Tư Vũ khó hiểu, cô hẹn với Sở Song Nghiên bao giờ?  so với việc ở chung phòng với Ôn Viễn cả buổi tối, cô thà  cùng Sở Song Nghiên còn hơn. Thỏ trắng mặt  đỏ khí  suyễn trợn mắt  dối: " là  chuyện ,    mới nhớ ."