Đoạn Như Lan thật sự    chuyện vì    đến nước .
 bà   rõ một điều - bởi vì Chu Tư Vũ nên bà mới xui xẻo như . Bây giờ nhà họ Kỷ đắc tội Lục Ngũ gia, cuộc sống càng ngày càng trở nên khó khăn: những phu nhân quyền quý từng  thiết với bà từng  đều tìm cớ tránh né thật xa, công ty của Kỷ Văn Chương cũng gặp  ít trở ngại, vô duyên vô cớ tăng thêm một đống kẻ thù – Vốn nhà họ Kỷ    khác gì mặt trời ban trưa, hiện giờ đế chế   dần dần  dấu hiệu suy bại.
Đoạn Như Lan suy nghĩ  lâu, mãi đến khi   quan hệ giữa Lục Ngũ gia và Tư Vũ, bấy giờ bà mới nhận   chuyện đều xuất phát từ đứa con gái  bà vứt bỏ năm nào.
 giờ mới nghĩ tới thì  quá muộn , xưa  bà đối xử với Tư Vũ thế nào chứ, bây giờ   thể gặp mặt thành công?
Quả nhiên,  khi  Sở Song Nghiên quả quyết từ chối, Đoạn Như Lan đen mặt trở về nhà,  thấy chồng đang từ cầu thang bước xuống. Kỷ Văn Chương  sắc mặt khó coi của bà,  rõ    thất bại, trong lòng ông  khỏi  chút bực bội.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Đoạn Như Lan  quan tâm đến chuyện của công ty nhưng Kỷ Văn Chương  rõ ràng cực kì. Nếu cứ tiếp tục giằng co như , công ty của ông sớm  muộn cũng  đám   nịnh bợ nhà họ Lục hại chết!
Đều do  đàn bà , tự dưng chọc  tai họa lớn... Kỷ Văn Chương  ở  cao  xuống vợ , giọng  lạnh băng: "Bà   là  ruột của Chu Tư Vũ , tại  nó    lời bà? Còn   vì bà  đối xử  với nó, phế vật!"
Ông càng nghĩ càng tức: "Bà    phận của nó bây giờ là gì ! Là phu nhân của Lục Ngũ gia! Nếu nó mà là  của nhà họ Lục... Phế vật! Ngoài  dạo phố với chơi mạt chược  thì bà còn   gì hả, việc nhỏ thế  cũng   ,   mắt   mù mới  cưới bà!"
Lời  khiến Đoạn Như Lan càng thêm tức giận, nay  khác xưa, kẻ nào cũng xem thường bà, bây giờ chồng  đùn đẩy  trách nhiệm lên đầu, thế  thì ai chịu đựng ? Bà quẳng túi xách lên ghế sofa, thét lớn: "Kỷ Văn Chương ông   là  ý gì? Lúc     dạy dỗ con bé c.h.ế.t tiệt , ông  khuyên   câu nào ? Rõ ràng ông cũng đồng ý! Bây giờ  trách , chẳng nhẽ ông   tí trách nhiệm nào ?"
Bà  lạnh một tiếng, châm chọc: "Không  là ai thấy nó tìm tới cửa,  nhà họ Kỷ   đứa con gái xuất  nghèo hèn thế , tuyệt đối  chấp nhận cho nó  cửa. Còn   là ông !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-169.html.]
Lúc hai vợ chồng chuẩn  lao  đánh , ngoài cửa  truyền tới một giọng  trong trẻo: " chỉ quen một  họ Kỷ làA Lâm. Mấy   cần thấy  sang bắt quàng  họ."
Vợ chồng nhà họ Kỷ cả kinh, hoang mang rối loạn  về phía cửa lớn,  thấy Tư Vũ đang nắm tay Lục Ngũ gia, đôi mắt lẳng lặng  bọn họ. Còn quản gia chỉ  cúi đầu khom lưng  ở đằng , mồ hôi lạnh  trán chảy  ngừng,  lẽ là  dám ngăn cản, trơ mắt  hai  họ bước .
Kỷ Văn Chương lập tức  đổi thái độ, vội vàng chạy xuống cầu thang, trong lòng liên tục mắng quản gia   tới mà  thèm thông báo một tiếng, chẳng  Lục Ngũ gia    cuộc cãi vã    nữa? Bên ngoài ông   vẻ niềm nở,  ngón tay hai  đan chặt  , vô cùng cẩn thận : "Ngũ gia, chúng  cũng  nhắc đến ngài, ngài thế nhưng  tới đây, thật sự   duyên đó ạ."
"Tư, Tư Vũ...?" Đoạn Như Lan theo bản năng thu hồi nước mắt, sửng sốt vài giây  mới phản ứng , bà bước tới  nắm lấy tay cô: "Sao con  tới đây, cũng    với  một tiếng..."
 còn  kịp chạm   Tư Vũ, ánh mắt lạnh lẽo của Lục Ngũ gia khiến cả  Đoạn Như Lan cứng đờ, phản xạ  điều kiện rụt tay về. Khí tràng quá cường đại! Giống như nếu bà dám chạm   Tư Vũ, bàn tay chắc chắn sẽ  băm nát nhừ...
Kỷ Văn Chương  ở đằng  , trong lòng  ngừng chửi rủa  vợ đầu gối tay ấp. Quan hệ của bà với Tư Vũ   căng thẳng như , bây giờ   đổi thái độ chạy lên xum xoe,  bình thường còn cảm thấy chối!
Ông vội vàng   hoà giải, cung kính mời hai   trong ,  tự  pha một bình  nóng, lúc  mới tươi   Tư Vũ : " Lâm thường xuyên nhắc tới con, chú và Như Lan cũng  thích con. Mấy ngày hôm  chú còn mắng nó   chịu mời con về nhà ăn một bữa cơm gia đình. Đều là  một nhà cả, những hiểu lầm   nếu xóa bỏ  thì xóa  con ạ."
Kỷ Văn Chương   cải thiện mối quan hệ giữa nhà họ Kỷ và Tư Vũ nên   những lời  ý  - lúc đầu thì thể hiện vợ chồng hai  nhớ "con gái" thế nào, lát    mua bao nhiều quà cáp chỉ chờ Tư Vũ tới sẽ đưa cho cô, tóm  là tìm  cách để lấy lòng Tư Vũ, mặt mũi là thứ gì ông   quan tâm, còn chấp nhận khom lưng cúi đầu xin .
"Trước  là Như Lan  hiểu chuyện nên mới  vài câu  đúng. ... trong lòng bà  vẫn  nhớ con. Nhìn thấy con sống  như , bà  cũng  vui vẻ. Tư Vũ, xem ở phần Như Lan là  ruột của con, tha thứ cho bà  một   ?" Kỷ Văn Chương  vô cùng chân thành,    còn tưởng ông là trưởng bối trong nhà Tư Vũ  chứ.
Vừa  Kỷ Văn Chương  liếc Đoạn Như Lan, ý bảo bà còn  mau  chêm , lúc   gặp Tư Vũ còn  , bây giờ   chủ động tìm tới cửa còn ngây ngốc cái gì  !