Hứa Thanh Uyển  Kỷ Lâm  đám  vây quanh,   Tư Vũ  một  lẻ loi, cuối cùng quyết tâm bước tới chỗ cô.
Vừa thấy ý đồ của Hứa Thanh Uyển, ấn đường của Tư Vũ nhăn ,  chút suy nghĩ thả chiếc ly   bàn,  dậy chạy vội từ cửa hông  khỏi đại sảnh. Hứa Thanh Uyển tới chắc chắn  ý định  , Tư Vũ cũng   tranh cãi với cô   công chúng, vết thương hồi  còn   biến mất !
Hứa Thanh Uyển thấy cô  , trong lòng quýnh lên, cũng chẳng quan tâm  khiến   chú ý  , hét lên: "Đứng !"
Ai quan tâm cô! Tư Vũ càng thêm chắc chắn Hứa Thanh Uyển tới tìm đánh,  bộ   thấy tiếp tục bước .
Dù ở trong đại sảnh thật thoải mái nhưng để tránh  rắc rối, Tư Vũ chỉ  thể bước vội  bên ngoài,  qua hành lang liền tới hậu hoa viên.
Đêm nay khách sạn   Hoàn Nghệ bao trọn, tất cả   đều ở trong đại sảnh nên hoa viên vô cùng im ắng, chỉ  đèn lồng mờ mờ sáng sáng giữa những bụi cỏ   tình thú.
 Tư Vũ cũng chẳng  tâm tình thưởng thức cảnh vật, cánh cửa cô   chỉ  một lối đến hậu hoa viên, Hứa Thanh Uyển nếu  từ bỏ mà đuổi theo,  nhanh sẽ đuổi kịp cô, Tư Vũ   gặp cái  bệnh thần kinh  nên  càng sâu  trong.
Không    ảo giác của Tư Vũ  .Cô  cảm giác khi   đình viện thì trong lòng hốt hoảng lạ thường, giống như  một tảng đá nặng đè lên,  thể  ấm áp chút  dần dần trở nên lạnh lẽo. Nếu  chiếc gương nào đặt ở  mặt, Tư Vũ nhất định sẽ thấy sắc mặc cô càng ngày càng tái nhợt.
Cô cũng  suy nghĩ nhiều vì căn bệnh lúc  triệu chứng phát tác cũng như ,  thể do rời  đại sảnh tràn đầy phúc khí nên  thích ứng kịp chăng.
Nói  chỉ để an ủi bản , Tư Vũ  vội qua con đường đá nhỏ lòng vòng, chẳng mấy chốc  đến vườn hoa trung tâm, thế mới phát hiện  ẩn  cây cối rậm rạp  một tòa đình nhỏ. Dường như  ai đó đang  bên trong đình, cách một  cách nhỏ nhưng Tư Vũ vẫn ngửi thấy  hương  nhàn nhạt bay tới.
 thứ  hấp dẫn lực chú ý của Tư Vũ   cái , mà là đám sương đen  mái đình —— ,  đúng,  gọi là mây đen áp đỉnh, vận khí màu đen vô cùng to lớn dày đặc.
Chiếc đèn lồng treo ở góc đình tản  ánh sáng màu vàng ấm áp, nó càng  nổi bật sự lạnh lẽo âm u của cỗ vận khí màu đen khổng lồ . Tư Vũ chỉ  một chút mà  tự giác co rúm  .
Trời đậu! Đại sát tinh từ nơi nào tới! Vận khí đen đặc nồng đậm đến trình độ  cô  bao giờ gặp qua. Vận khí  đỉnh đầu của  bình thường chỉ nhỏ một chút, đến cả vận khí của Kỷ Lâm  đến  cũng chỉ nhiều hơn  thường tí tẹo, nhưng mà... nhưng mà sát khí của vị   bao phủ hết cả cái đình!
Giây tiếp theo, Tư Vũ cảm giác  trong lồng n.g.ự.c sông cuộn biển gầm, m.á.u  ngừng đẩy lên , phúc khí  thể tẩm bổ  thể của cô, giúp cô giảm bớt ốm đau, nhưng sát khí thi   ngược  nha! Nó tương sinh tương khắc với cô!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-27.html.]
Tư Vũ  bỏ chạy ngay tức khắc, nhưng  muộn, mồ hôi lạnh  trán cô  ngừng chảy ròng, huyết sắc  mặt cũng lập tức mất ,   xoay , bước chân  như giẫm lên lông hồng, hụt một bước  té ngã, may mắn Tư Vũ đỡ   hòn đá cao bên cạnh, bằng  nhất định sẽ ngã lăn  bụi cỏ.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Đầu thì nặng chân thì nhẹ thật  hề dễ chịu,  thêm mùi m.á.u tươi trong cổ họng, Tư Vũ vội giơ tay che miệng, nhưng vẫn  che  tiếng nức nở xuyên qua các kẽ tay.
Âm thanh nhỏ  lập tức khiến cho  trong đình cảnh giác.
Lục Tinh Châu vốn đang thành thành thật thật hầu hạ vị Phật gia  nấu nước pha ,  một lúc liền  nhịn  hỏi: "Ngũ gia, ngài    ?"
Lục Ngũ gia nhắm mắt, nhàn nhạt : "Quá ồn ào."
Không  ngài kêu  tới ... Lục Tinh Châu chỉ dám ở trong lòng gào thét, ngoài miệng đồng ý : " đúng đúng, cháu cũng  thích  tiệc náo nhiệt như . Còn về tai nạn giao thông hồi , cháu  điều tra  một chút manh mối:  đó bỏ thuốc tài xế, là  thuộc nhánh khác của nhà họ Lục, hồi   từng mắc sai lầm  cha trách phạt,  phục nên định xuống tay với cháu."
Lục Ngũ gia dường như cũng  quan tâm việc  cho lắm, chỉ : "Nhà họ Lục  dưỡng phế vật, ngươi    gì chứ?"
Dù   bâng quâ, nhưng Lục Tinh Châu vẫn   sát khí trong câu  của ,  khỏi rùng , cung kính : "Ngũ gia, ngài yên tâm, cháu sẽ xử lý ."
Lục Tinh Châu  xong  vắt hết óc suy nghĩ nên  tiếp cái gì, bỗng nhiên   tiếng nức nở cách đây  xa, lập tức ngẩng đầu, cau mày hỏi: "Ai ở đó?"
Vừa hỏi  lời , âm thanh nức nở trở nên nhỏ dần, hình như là     bại lộ, vì thế liền ngậm miệng  dám hé nửa lời.
Lục ngũ gia chậm rãi vân vê Phật châu trong tay, bất động thanh sắc cong cong môi.
Có lá gan trốn ở đó  lén nhưng   cẩn thận tạo  tiếng động... Không  là ngu ngốc  là chủ đích   ?
Hắn chậm rãi  dậy, đè  bả vai Lục Tinh Châu, tay cũng  dùng lực quá nhiều  cứng rắn đè Lục Tinh Châu ở  ghế đá  thể động đậy, Lục Tinh Châu kinh nghi bất định: "Ngũ gia? Có cần cháu gọi   ..."
Lục Ngũ gia thích yên lặng, cho nên lúc bọn họ tới chiếc đình , Lục Tinh Châu cố ý  gọi bảo tiêu, vốn tưởng rằng sẽ   ai đến, thật  ngờ   lén cũng  !