"Không cần." Lục Ngũ gia lắc đầu,  thẳng đến hòn đá cao, Lục Tinh Châu do dự vài giây cuối cùng quyết định  theo.
Hắn cũng   lo lắng Lục Ngũ gia gặp chuyện  , mà là lo lắng vị sát thần nhà họ Lục   đều kiêng kị  tâm tình     sẽ   điều gì, lúc đó cho dù  10 Lục Tinh Châu cũng  ngăn !
Lục Ngũ gia chuẩn xác  lầm tìm   chỗ Tư Vũ trốn, ánh mắt lướt qua thoáng  thấy chiếc váy trắng mỏng giữa các khe đá, rõ ràng trốn ở đằng  là một cô gái.
Giấu đầu hở đuôi, vụng về thật  giả? Lục Ngũ gia lập tức cảm thấy  chút vô vị, mèo vờn chuột vui ở chỗ chuột trốn  giỏi, nếu như ngơ ngác  yên một chỗ chờ  bắt thì còn gì thú vị?
Tưởng rằng là một con chuột lớn  trộm, ai ngờ chỉ là một con kiến nhỏ, tâm tình Lục Ngũ gia lập tức rơi xuống đáy cốc,  vốn   là  dễ tính, Phật châu trong tay cũng dừng , giọng  tràn đầy lạnh lẽo: "Đi ."
Tư Vũ trốn  hòn đá kêu khổ  ngừng, cô  mới chạy tới, chân mềm nhũn  thể  nổi, hơn nữa sát khí vô hình đè nặng khiến cô hoa mắt chóng mặt, cả  đều đau, thật sự hữu tâm vô lực.
Nhìn thấy  trong đình    âm thanh và chuẩn   tới, Tư Vũ dùng chút sức lực cuối cùng trốn  giữa mấy hòn đá, cầu nguyện đừng  phát hiện. Chỉ là trời  chiều lòng , khi   tiếng bước chân ở  hòn đá, Tư Vũ  cô xong .
Một câu "Đi " như nổ vang bên tai Tư Vũ,  lẽ là do Lục Ngũ gia đến gần nên sát khí cực kì nồng đậm như  bổ nhào  mặt Tư Vũ, bàn tay che miệng càng thêm chặt nhưng sắp  ức chế  m.á.u tươi đang trào dâng trong cổ họng.
Không   ,  thể chịu đựng  nữa, sẽ  án mạng! Hoa viên  khí tươi mát nhưng Tư Vũ  chẳng thể nào hít thở nổi, cuối cùng cô  chịu đựng  mà một tay che miệng, một tay kéo lấy làn váy, cúi đầu chạy  ngoài,dự định về đại sảnh.
Cô  phúc khí, cứu mạng!
Đáng tiếc là tâm tư của Tư Vũ  sớm  Lục Ngũ gia phát hiện, lúc cô lao tới Lục Ngũ gia liền vươn tay ngăn . Tư Vũ như thiên nga chui đầu  lưới – đ.â.m đầu  lưới mà Lục Ngũ gia  bện sẵn.
Cánh tay bên hông rắn chắc hữu lực, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mềm mại,  bỗng nhấc bổng cô lên. Tư Vũ ngây  như phỗng, lúc phản ứng  thì chân   chạm  đất,    xách như xách gà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-28.html.]
"Không chào một tiếng mà vội vã   ?" Lục Ngũ gia nửa híp mắt, cúi đầu  cô gái nhỏ đang hoảng sợ. Chỉ thấy sắc mặt cô trắng bệch,      dọa   mà đôi mắt hạnh trợn to, nước mắt vẫn còn đọng   mi, đáy mắt lộ  sự kinh ngạc cùng mờ mịt, đồng tử ửng đỏ, cực kỳ giống một con thỏ con đang ngoan ngoãn ăn cỏ thì  mãnh thú vồ lấy.
Quần áo của cô gái nhỏ cực kỳ đơn giản, chiếc váy dài màu trắng cũng cực kỳ mỏng manh, bởi  Lục Ngũ gia dễ như trở bàn tay  thể cảm nhận  cái lành lạnh của  thể cô. Điều   cho Lục Ngũ gia nhớ tới hồi   một thuộc hạ dâng lên một viên cẩm thạch màu trắng cũng mát lạnh như ,  thưởng thức  lâu.  vật c.h.ế.t chung quy vẫn là vật chết,  bao lâu viên cẩm thạch  cũng  còn nhận  sự yêu thích của ,  cất  một góc.
Cô gái nhỏ nhát gan   vẻ hợp với sở thích của ,  nhẹ  mềm, quan trọng nhất là sự lạnh lẽo   cô thật thoải mái. Thân thể của  hàng năm đều ở tình trạng cực nóng, ngày thường thường xuyên tìm một chút đồ vật ôn lương nhưng những thứ  dù  tìm  cũng chỉ trị  phần ngọn  trị  phần gốc.
Từ trong xương cốt Lục Ngũ gia  hề thích những thứ mềm yếu vô dụng, nhưng vì  thể Tư Vũ lạnh lẽo  thể giảm bớt nhiệt độ    nên Lục Ngũ gia cũng  hề so đo, bàn tay cầm Phật châu nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của Tư Vũ, dù dùng lực  nhẹ nhưng cô  hề  cơ hội phản kháng.
"Không  lời nào, hả?" Âm cuối cùng mang theo một chút ý  nhưng ẩn sâu trong đó là sự lạnh lùng đến thấu xương.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Ô ——" Trong phút chốc Tư Vũ mất  cân bằng, theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay đang ôm chặt vòng eo cô, nhưng cũng vì thế mà Tư Vũ  thể đè nén  cảm giác  hộc m.á.u trong cổ họng, cô cúi đầu  ngừng ho  máu, bởi vì hai  cách   gần, một ít vết m.á.u  thể tránh né b.ắ.n lên   Lục Ngũ gia - nhiễm từng đóa "hồng mai" lên bộ Đường trang trắng như tuyết.
Tư Vũ ho đến kinh thiên động địa, m.á.u  ngừng chảy  bên ngoài, tim gan phèo phổi đau đớn cực kì.Cô tức giận liền gan lớn, bàn tay lau  m.á.u tươi  môi  đó  dùng chính bàn tay  lau lên quần áo của Lục Ngũ gia.
Tất cả là do ! Sát khí đầy  hại cô phát bệnh, còn ngăn  cho cô , bệnh thần kinh!
Lục Ngũ gia: "..." Hắn  cô gái nhỏ  bẩn quần áo của  còn mang vẻ mặt đúng lý hợp tình, chậm rãi  rộ lên.
Lục Tinh Châu chạy theo ở đằng  thấy cảnh , tim như ngừng đập: "..." Lá gan của cô gái  thật lớn! Làm  bây giờ,  sẽ   g.i.ế.c  diệt khẩu chứ!
Tư Vũ  hề để ý đến sự hiện diện của Lục Tinh Châu, giờ phút  cô đang   đàn ông cao lớn  mặt ôm lấy vòng eo, gần như cả  nhào  lồng n.g.ự.c  ,  cách gần đến mức cô thậm chí còn ngửi  mùi đàn hương nhàn nhạt   Lục Ngũ gia, thanh đạm  dễ ngửi lạ thường.
 mà quan trọng nhất là Tư Vũ cảm thấy nếu cô cứ tiếp tục như thế ,  chừng sẽ hộc m.á.u mà chết.