Lục Ngũ gia  bao giờ để cho phái nữ  gần, nhưng lúc  ôm Tư Vũ   hề xuất hiện sự phản cảm. Hắn cảm thấy thật  lòng —— đương nhiên    lòng với Chu Tư Vũ mà là sự lạnh lẽo   cô, lúc chạm  thật là thoải mái, phi thường hữu hiệu giảm bớt nhiệt độ   , giống như tạo  chỉ để cho  dùng .
Tựa như viên cẩm thạch trắng  từng  thích, Lục Ngũ gia nghĩ, nếu  tìm  vật  thế, nuôi cô gái nhỏ  cũng  ,  sống vẫn thú vị hơn vật c.h.ế.t  nhiều.
Vì thế  thoáng  sang bên cạnh,  Lục Tinh Châu nãy giờ  dám lên tiếng, chỉ mong  khác coi thành vô hình, điểm danh : "Tinh Châu,  rõ chứ?"
Vừa  thấy lời  của Lục Ngũ gia, Lục Tinh Châu còn  trả lời, Tư Vũ   dọa ngốc. Ý của  là về  còn gặp ? Đừng mà!
Do quá mức khẩn trương Tư Vũ  năng  chút lộn xộn, cũng   chính  đang  cái gì: "Đừng,  cần  cần, chỉ cần  tránh xa   một chút là ..."
Chỉ cần tránh xa vị đại sát tinh , cô   hút chút phúc khí nhất định sẽ khỏe mạnh sống lâu!
Tư Vũ phát ngôn   nặng nhẹ khiến nụ  của Lục Ngũ gia càng sâu. Lục Tinh Châu thầm kêu  . Những năm gần đây, bất cứ ai dám ngỗ nghịch Lục Ngũ gia thì hiện tại cỏ xanh ở mộ cũng cao gần hai mét, càng đừng    mặt  mà dám   theo lời ... Lục Tinh Châu nghĩ tới hồi còn thiếu niên  từng gặp qua một trường hợp tương tự, mà kết cục của  ... Đến tận bây giờ  cũng  dám hỏi.
Thế nên Lục Tinh Châu ngoan ngoãn gật đầu: "Ngũ gia, cháu  ."
Vừa   còn đang lo sợ   g.i.ế.c  diệt khẩu  , bây giờ mới dám ngẩng đầu lên, khi thấy rõ khuôn mặt của Tư Vũ, trong lòng Lục Tinh Châu  khỏi thét dài một tiếng: Tại   chuyện trùng hợp như , cô gái    là  Lục Ngũ gia chính miệng phân phó  "Đến cửa tạ " - Chu Tư Vũ ! Mấy ngày hôm  thủ hạ  trình tư liệu của cô lên, bức ảnh  Lục Tinh Châu   nhiều , tuyệt đối sẽ  nhận sai !
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Làm  bây giờ,  cần  cho Ngũ gia  cô gái  là "Ân nhân" của   ? Lục Tinh Châu ưu thương nghĩ, nhưng nếu bây giờ  mở miệng, chẳng  là đánh  mặt Ngũ gia? Hắn nhất định sẽ  thả xuống biển cho cá ăn!
Lục Tinh Châu cực kì mâu thuẫn, bỗng nhiên  tiếng giày cao gót cách đó  xa truyền tới, một bóng  xuyên qua con đường đá nhỏ bước đến,một giọng nữ trấn định vang lên: "Chu Tư Vũ, cô  đây,   chuyện   với cô!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-30.html.]
Hứa Thanh Uyển cực kì ẩn nhẫn,  qua ngã rẽ cô liền xuất hiện  mặt ba . Cô  hiển nhiên   trong hoa viên còn   khác,  theo  Tư Vũ cả một đường sớm  bất mãn, còn  kịp  vững  mắng chửi : "Chu Tư Vũ, đừng cho là    cô định  gì, lấy  phận của cô hiện giờ  tư cách gì tham gia  tiệc của Hoàn Nghệ, cô tới đây ý định bám víu ai hả! Muốn bò lên  cao đúng ! Cô đừng  nghĩ  thế của cô còn là điều gì bí mật, nếu   suy nghĩ bẩn thỉu của cô cho Kỷ phu nhân , cô tin Giang thành  còn chỗ cho cô dung  chứ, A Lâm   cũng sẽ ..."
Hứa Thanh Uyển  sớm nghĩ sẵn trong đầu, thế nên lời   vô cùng chính đáng, tuy rằng hiện tại cô   tư cách tiếp cận  Đoạn Như Lan, cũng luôn  Kỷ Lâm ngó lơ nhưng Hứa Thanh Uyển vẫn tin tưởng một điều là  thứ  sẽ    quỹ đạo, việc cấp bách  giải quyết  tiên là khiến  phụ nữ  xa Chu Tư Vũ  biến mất!
Một   cả tràng dài, Hứa Thanh Uyển mới phát hiện  chỉ  một  Tư Vũ  ở đây mà còn  hai  đàn ông lạ mặt, cô  sửng sốt, vội ngậm miệng.
Tuy rằng Hứa Thanh Uyển  từng gặp qua hai  , nhưng khí chất của một  là  thể cảm giác , đặc biệt  đàn ông mặc Đường trang  bên cạnh Chu Tư Vũ khiến cô cực kì kinh diễm. Cô sống hai đời, gặp qua  nhiều  đàn ông ưu tú,   ai xa - Kỷ Lâm  cực kì lóa mắt, nhưng cho dù bọn họ  cùng một chỗ với , Hứa Thanh Uyển  cảm thấy tất cả đều  bằng vị ,  khí chất vô cùng nội liễm, giống như biển rộng   nông sâu.
Hứa Thanh Uyển phản xạ  điều kiện bày  dáng vẻ ưu nhã, cô mím môi, tựa như   mắng chửi chua ngoa là một ai khác chứ nào  cô, bước chậm tới gần Lục Ngũ gia, trong mắt  ngượng ngùng nước gợn: "Thật ngại quá, ,    nơi   ,  chỉ là tới tìm bạn..."
Tư Vũ cạn lời bĩu bĩu môi, nhịn   che miệng ho khan, bên môi  vết m.á.u tràn , cô đang  giơ tay lau ,    khác giành mất. Tư Vũ ngẩn , ngẩng đầu liền thấy Lục Ngũ gia dùng ngón tay giúp cô lau  vết máu,   đó  chằm chằm thứ màu đỏ  đầu ngón tay, thần sắc mờ mịt  rõ.
Trong mắt  chỉ  Tư Vũ, coi Hứa Thanh Uyển đang lắp bắp  là  vô hình.
"Nếu  thoải mái, để Tinh Châu đưa cô về. Biệt thự    chứ?" Câu  là  hỏi Lục Tinh Châu. Sau khi   câu trả lời, Lục Ngũ gia gật đầu, "Đi , nhớ kêu  nấu một bát canh sâm."
"Anh  bệnh hả?" Tư Vũ rốt cuộc nhịn  , cô còn tưởng rằng  việc xong xuôi , ai ngờ tên bệnh thần kinh  còn  bắt cóc cô! Hắn là ai chứ,  coi luật pháp  gì !
"Buông , để  về nhà!   cùng bạn, nếu  tìm thấy  cô  nhất định sẽ gọi công an!" Công dân  Tư Vũ nhất thời  nghĩ  chiêu gì để uy hiếp, chỉ  thể dùng phương pháp cổ xưa nhất, tuy rằng trong lòng cảm thấy  . Nhìn  đàn ông  khí định thần nhàn* (dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã), khả năng cách  cũng  uy h.i.ế.p  ...