“Đeo cái  .” Nghĩ thông suốt, Lục Ngũ gia  so đo chuyện Tư Vũ tránh né, dù  chỉ cần ở cùng một phòng với cô,  cũng  thoải mái hơn nhiều. Hắn ném chiếc hộp gỗ tới chỗ Tư Vũ,  hề sai xót rơi  trong lồng n.g.ự.c Tư Vũ, đến lúc cô ngạc nhiên  sang mới nhàn nhạt : “Dùng để tĩnh tâm dưỡng khí, đối với cô  lợi, đeo .”
Tư Vũ lúc  mới dám mở chiếc hộp , bên trong là một chiếc lắc tay   từ gỗ đàn hương, ngửi kĩ  thể cảm nhận  một hương thơm lạ lùng, xem kĩ tựa hồ  giống với xuyến Phật châu  tay Lục Ngũ gia.
Tư Vũ  dám  chữ “”, cầm chiếc lắc tay liền đeo ,   giống như đo ni đóng giày từ . Không    ảo giác   mà  khi đeo lắc tay, Tư Vũ cảm thấy  thể nhẹ nhàng, cả  tươi sáng hơn nhiều.
Nhớ tới   Lục Ngũ gia   dùng để tĩnh tâm dưỡng khí, Tư Vũ đoán chiếc lắc tay  nhất định  đắt tiền.
Thấy cô đeo , Lục Ngũ gia hài lòng, vẫy tay khiến cô  gần. Tư Vũ định liều c.h.ế.t  theo nhưng  nụ  khiến   hãi hùng run sợ của Lục Ngũ gia,  kèm cảm giác nguy cơ của động vặt ăn cỏ, Tư Vũ đành  ngoan ngoãn  tới sofa.
Còn   vững, cô   Lục Ngũ gia bắt lấy cánh tay, cường ngạnh kéo xuống  bên cạnh .
“Ngồi mười lăm phút,  đó sẽ đưa cô trở về; hoặc là ở đây nghỉ ngơi một đêm, cô chọn .” Lục Ngũ gia vân vê Phật châu, nhắm mắt dưỡng thần, cũng  lo lắng Tư Vũ sẽ chạy .
Quả nhiên lời    , Tư Vũ suy nghĩ một lúc, cảm thấy đau dài  bằng đau ngắn, chịu đựng  ho  máu, đoan đoan chính chính  bên cạnh Lục Ngũ gia,  dám cho hai   sự tiếp xúc nào. Biểu tình bất đắc dĩ   giống đứa trẻ con  phụ  phạt .
Lục Ngũ gia hé mắt  Tư Vũ một lúc, thấy tròng mắt của cô  tròn, tay chân  dám cử động, lưng thẳng , khóe miệng  khỏi nhếch lên.
Thật là khó khăn mới chịu hiểu chuyện!
Lục Ngũ gia  chỉ cần  mười lăm phút sẽ thả cô , nhưng Tư Vũ  bao giờ thấy thời gian trôi qua lâu như .
Bên cạnh là một nguồn sát khí lớn, Tư Vũ  tư thế nào cũng cảm thấy khó chịu, cô tự cho là  ai phát hiện trộm  thời gian  điện thoại, cúi đầu lẩm bẩm đếm ngược. Lại   Lục Ngũ gia sớm  mở mắt, vô cùng hứng thú  chằm chằm cô.
Thật vất vả chịu đựng mười lăm phút, thấy cô gái nhỏ hân hoan vui sướng   dám nhúc nhích mảy may, lập tức cảm thấy   nên   nên :"Được ,  gọi  đưa cô về."
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Ngồi cạnh Tư Vũ nhiệt độ    giảm   nhiều, so với những thứ kỳ trân dị bảo  tìm kiếm khắp nơi thì chỉ  hơn chứ   kém.Lục Ngũ gia   lòng. Vốn dĩ, nếu   cô ở , Tư Vũ   quyền  chữ "Không", nhưng giờ phút   thể thật thoải mái,   thấy bộ dạng đáng thương đè nén tiếng ho của cô, trái tim xưa nay luôn luôn bình lặng bỗng nhiên gợn sóng.
Thôi thôi,  cần bắt nạt quá nhiều, dù  cũng là đồ dùng lâu dài,  bảo dưỡng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-34.html.]
Nghe thấy Lục Ngũ gia , Tư Vũ thở nhẹ một , cô vội vã rời khỏi sofa, một bên  thần sắc của Ngũ gia, một bên chậm rãi   ngoài cổng lớn, nở nụ  thật tươi: "  nha, gặp  ?"
Tốt nhất  cần gặp !!
Giống như   sự mong mỏi trong ba chữ "Gặp  " của Tư Vũ, Lục Ngũ gia ôn nhu : " sẽ ở  Giang Thành một thời gian nên cô đừng   cả."
Nụ  của Tư Vũ cứng đờ: "... Hả?"
Lục Ngũ gia hình như sợ cô  hiểu, khó  giải thích một câu, Tư Vũ  cảm thấy giọng điệu  thật ác độc: "Lúc nào cần  sẽ phái  tới đón cô, nếu cô rời khỏi Giang Thành sẽ  tiện."
Tư Vũ: "..." Tên bệnh thần kinh   gì nữa! Thích  cô hộc m.á.u đúng , cái gì cần sẽ tới đón cô,  cần dồn ép  khác như   hả!
Tư Vũ   đập bàn lên án Lục Ngũ gia, nhưng cô  dám T_T, thấy Ngũ gia dựa  sofa tay vân vê Phật châu, bộ dạng  màng nhân thế, cô liền lén lút che dấu ý đồ  phản kháng.
Cô suy nghĩ, tên bệnh thần kinh  là  của nhà họ Lục, hơn nữa địa vị còn  thấp, cô hy sinh cái  thì chỉ chịu khổ một chút, nhưng chẳng may chọc giận nhà họ Lục thì  còn sống đến ngày mai nữa .
Cuối cùng vì ý chí  sống  mãnh liệt, Tư Vũ đau khổ trả lời: "Ngũ gia, ngài cứ quyết định."
Đáp áp  khiến  khí u ám nguy hiểm xung quanh Lục Ngũ gia tiêu tán một ít. Hắn quả nhiên   lầm, cô gái nhỏ   thức thời thật hợp ý  -  chán ghét những thứ   lời. Sự hiểu chuyện của Tư Vũ khiến Lục Ngũ gia cảm thấy khoan dung với cô một chút cũng  .
"Đi ." Lục Ngũ gia gật đầu. Lúc Tư Vũ vui sướng bước tới cửa lớn,  hình như nhớ tới điều gì liền gọi  : " sẽ phái  chuẩn  thuốc cho cô, cầm về ,mỗi ngày uống một thang là ."
Tư Vũ  những  bảo tiêu áo đen đưa lên xe,  thấy ghế  để  nhiều dược liệu quý giá. Cô tính sơ sơ,  khỏi tặc lưỡi: Không hổ là  của nhà họ Lục,  tay thật hào phóng, đống dược liệu  cô  cả đời cũng mua  nổi.
Trong phòng khách ở biệt thự,  khi Tư Vũ rời , nhiệt độ cơ thể Lục Ngũ gia  tăng lên,  chậm rãi niệm Phật châu tĩnh tâm, ánh mắt lơ đãng thoáng , phát hiện  một tờ giấy  kẹp ở khe hở giữa sofa, hình như là đồ Tư Vũ để quên.
Dừng một chút, Lục Ngũ gia rút nó ,  tờ giấy là hình vẽ một đại ma vương đầu trâu mặt ngựa, vốn dĩ hình tượng hẳn là âm trầm đáng sợ nhưng bởi vì vẽ thành chibi nho nhỏ một xíu,   vài nét buồn  đáng yêu,  vẽ tranh còn  mấy chữ ở bên cạnh "Đại ma vương bệnh thần kinh hại ", đầu bút cực kì  lực  thể thấy  sự lên án trong lòng  nọ.