"Cho dù  chuyện gì cũng để chị Tư Vũ  xuống  , chị    chạy cả quãng đường trở VỀ!" Kỷ Lâm   ánh mắt của Tư Vũ, cằn nhằn  với Lục Ngũ gia.
Thân hình Lục Ngũ gia thon dài, ít nhất cũng  1m90, Kỷ Lâm tuy rằng cao nhưng vẫn lùn hơn   nửa cái đầu, dù về chiều cao  khí thế đều   đàn ông trường  ngọc lập  đè ép, thật sự  chiếm  chút ưu thế nào.
 Tư Vũ  sự kiên định  khuôn mặt ngây ngô của Kỷ Lâm, khẽ thở dài một cái. Đứa nhỏ ngốc,  nọ là đại ma vương một tay che trời, chẳng may nổi điên lên  gì em thì...
Vì thế cô đành từ bỏ việc đẩy Lục Ngũ gia , tự hỏi vài giây liền chủ động cầm lấy tay . Lúc da thịt chạm , lạnh lẽo   Tư Vũ từ đầu ngón tay truyền đến khiến Lục Ngũ gia sung sướng nheo  mắt.
Tư Vũ   phát hiện  lạ thường,  chút bất lực nhỏ giọng : " sai ..  thừa nhận..  kiểm điểm, Ngũ gia, ngài  phạt thế nào cũng ."
Nói xong,  mặt cô liền rối rắm: "Thời gian dài một chút... cũng ..." Lần  Lục Ngũ gia bắt cô  15 phút mới chịu bỏ qua, Tư Vũ cảm thấy   chỉ sợ  dễ dàng như .
Là một công dân , từ  đến nay Tư Vũ co  dãn , ai bảo cô chính là  sáng tạo quái vật lớn nhà họ Lục , hiện giờ cũng chỉ nuốt hết đau khổ  trong bụng.
Có lẽ do câu  "Chị  chạy cả quãng đường trở về" của Kỷ Lâm, hoăc  lẽ là thần thái xin khoan dung của Tư Vũ   điều, Lục Ngũ gia   thanh âm mềm mại , lệ khí ở đáy lòng tan  một ít. Thời tiết hiện giờ khiến cơ thể của   khó chịu,   tìm một đống lớn vật lạnh lẽo mới tạm thời áp chế . Mà hiện tại gặp  Tư Vũ, Lục Ngũ gia tất nhiên  cần vất vả như . Chẳng qua khi  đến tìm Tư Vũ mới   cô gái nhỏ    một tiếng liền giấu  chạy  khỏi thành.
Tư Vũ lúc  còn ngoan ngoãn đồng ý,  sẽ ở  Giang Thành nhưng trợn mắt liền quên hết sạch, đây là  đầu tiên Lục Ngũ gia thấy   dám bằng mặt  bằng lòng với . Vì thế đợi  phản ứng     chạy tới đây từ lúc nào.
... Đã lâu    mất tự chủ như , Lục Ngũ gia  hiểu  sự khác thường của bản . Thủ hạ báo   thấy Tư Vũ ở trong khách sạn, sự việc thoát ly khỏi quỹ đạo   trong sự kiểm soát khiến  cực kì bực bội.
Hắn  ghét thứ gì  thuộc sự khống chế của bản , vô luận là  vẫn là vật đều  . Lúc đầu  còn nghĩ nên dạy dỗ cô gái nhỏ  như thế nào, nhưng ai ngờ Tư Vũ quá  điều,  còn  kịp tức giận   dỗ ngọt .
Thôi... Tha cho cô một .
Lục Ngũ gia mặt  biểu tình nắm lấy tay nhỏ của Tư Vũ, ôm cô đến khu nghỉ ngơi. Kỷ Lâm vội vàng đuổi theo, bỗng thấy  nọ đột nhiên dừng  bước chân,  đầu  .
"Cô   ở cùng một chỗ với  ?" Lục Ngũ gia hỏi Tư Vũ.
Trực giác của Tư Vũ nếu  thật thì hậu quả khôn lường, thế nên mắt  chớp : "Không, tình cờ gặp  ở  phố!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-46.html.]
"Ừ." Lục Ngũ gia gật đầu, cũng    tin  , nhẹ nhàng dặn dò bang quơ: "Nếu là , nơi  cũng  còn chuyện của  , mấy  đưa  về ."
"Đợi , từ từ!" Nhóm  áo đen nãy còn yên lặng  ở một bên lập tức bước đến, cực kì "khách khí" đè  bả vai Kỷ Lâm, ép    thang máy. Dù gì Kỷ Lâm cũng là một thiếu niên sắp trưởng thành,  bao giờ gặp  cảnh , giọng   khỏi  chút hoảng loạn.
"Kỷ Lâm em về phòng  , sáng sớm ngày mai bắt đầu  , mau trở về nghỉ ngơi dưỡng sức." Tư Vũ dùng ánh mắt trấn an Kỷ Lâm, lắc đầu ý bảo cô   việc gì: "Ngoan ngoãn, chị lớn như  chẳng nhẽ còn sợ   khác ăn ?"
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Cô còn nhấn mạnh chữ "chị". Kỷ Lâm  xong quả nhiên bình tĩnh , tuy rằng vẫn vô cùng lo lắng nhưng ít   hề cãi lời Tư Vũ, lưu luyến  cô một hồi mới chịu bước  thang máy.
Rốt cuộc đứa nhỏ  cũng chịu , Tư Vũ nhẹ nhàng thở , nhưng   đầu liền đối diện với ánh mặt  như   của Lục Ngũ gia: "Không sợ  ăn?"
Tư Vũ: "Chỉ, chỉ đùa một chút..."
Lục Ngũ gia  cô một lúc, ôm Tư Vũ  xuống sofa,  đó   từ chỗ nào lấy  một chiếc khăn lụa nhẹ nhàng lau vết m.á.u tràn   môi Tư Vũ, lúc  mới : "Há mồm."
Tư Vũ  rõ nguyên do, cẩn thận  chằm chằm   dám nhúc nhích, biểu tình  giống một con thỏ  sợ hãi. Lục Ngũ gia cũng  để ý cô,  khi vứt chiếc khăn dính m.á.u cho thuộc hạ liền kêu  mang một bình sứ nhỏ lên, lấy  một viên thuốc to bằng đầu ngón tay cái, tách   2 nửa, nhàn nhạt : "Chắc   cần đút cho cô chứ."
Tư Vũ  dám nghĩ vì thế chủ động nuốt  nửa viên thuốc . Thuốc  miệng là tan, cũng  đắng lắm, còn  chút ngọt ngào giống như một viên kẹo .
"Đó là gì?" Không  "lá chắn" Kỷ Lâm, Tư Vũ bắt đầu khó chịu nhưng cô  dám cử động, nắm váy    yên.
"Thuốc của cô." Lục Ngũ gia  hề  ý định  cho cô.
Tư Vũ: "..." Vô nghĩa!
"Ngày mai   về Giang Thành, chuyện    tính với cô, nếu   ..." Lục Ngũ gia ý vị thâm trường ngừng .
Tư Vũ vội vàng vỗ n.g.ự.c hứa hẹn: "Không   ,    !"
Lục Ngũ gia thích bộ dáng  điều  của cô, thậm chí  bắt đầu cảm thấy dù  thể Tư Vũ   thể chất đặc thù  thể giảm bớt nhiệt độ    nhưng chỉ bằng sự  điều  thì "nuôi dưỡng" bên  cũng  tồi.