Người đàn ông để ý cô liền thôi, nhưng mà Chu Tư Vũ —— cô dựa cái gì mà dám nhạo cô? Cô ỷ chống lưng mới đắc ý vênh váo như thế , nhà họ Lục trở thành chỗ dựa của ai còn !
...
Sau khi rời khỏi khách sạn, xe của nhà họ Lục nhanh đưa Tư Vũ tới tiệm cơm cô .
Lục Ngũ gia ghét ồn ào, càng thích ăn cơm cùng một chỗ với khác. Tư Vũ định xuống xe túm lấy tay kéo về bên , chờ bảo tiêu bao hết cả tiệm cơm với dọn dẹp sạch sẽ xong hết Lục Ngũ gia mới kéo Tư Vũ xuống xe.
Trong tiệm một vị khách cũng , chủ tiệm cơm kinh sợ đưa bọn họ tới phòng xa hoa nhất. Lục Ngũ gia cũng thèm thực đơn một cái liền ném cho Tư Vũ: "Muốn ăn gì thì gọi."
Tư Vũ cầm lấy thực đơn như cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Thật sự là gần Lục Ngũ gia cô chỉ lo hộc máu, hứng thú ăn cái gì cả, ăn là do lảng sang chuyện khác, bây giờ thật sự là ăn nổi...
Đương nhiên lời thể , Tư Vũ khéo léo hỏi: "Ngài thích gì, gọi cho ngài nhé."
Lục Ngũ gia vân vê Phật châu, bộ dáng giống phàm, lời khiến khác tức chết: "Gì cũng , thể cho hành, rau thơm cũng , quá mặn quá ngọt , dấm chỉ cho nhiều nhất một muỗng, gan động vật với rau cũng , nướng cũng kho, ít dầu với tanh quá."
Tư Vũ: "..." Đợi chút, đây mà gọi là gì cũng của ngài ?
Tư Vũ hết một thực đơn, cảm thấy đồ ăn của phàm nhân phù hợp với khẩu vị của Lục Ngũ gia, vì khép thực đơn với chủ tiệm đang nơm nớp lo sợ ở một bên: "Phiền chú nấu một nồi cháo thả thêm chút thịt băm là ."
Chủ tiệm đợi nửa ngày cũng món tiếp theo, kinh ngạc hỏi: "Chỉ... chỉ ?"
Tư Vũ gật gật đầu: ", là đủ ."
Chủ tiệm từng gặp vị khách nào bao cả cửa hàng chỉ để gọi một nồi cháo như thế, trộm Lục Ngũ gia, khí độ bất phàm liếc mắt một cái cũng chính là nắm quyền quyết định. chờ tới chờ lui Lục Ngũ gia cũng chỉ niệm Phật châu, mặc kệ Tư Vũ tùy ý bậy.
Người cầm quyền cam chịu, chủ tiệm cũng dám gì nữa, lập tức lui ngoài chuẩn , bao lâu một nồi cháo nóng hầm hập bưng lên.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-65.html.]
Tư Vũ xin chủ tiệm hai chiếc chén nhỏ, múc một chén cháo đặt mặt Lục Ngũ gia: "Khẩu vị của ngài quá đặc biệt, sợ chọn mấy món khác ngài thích, chi bằng giống , lâu lâu uống chút cháo trắng cũng tồi."
Lục Ngũ gia qua cũng thấy chén cháo mặt nhạt nhẽo thật sự, nhíu mày, về phía Tư Vũ: "Về cô uống cháo cũng cần ngoài, gọi nấu đưa qua."
Tư Vũ định gì. Thời gian gần đây mà Lục Ngũ gia để mỗi ngày đều đưa tới những loại thuốc quý, còn chằm chằm bắt cô uống xong, cô uống trực tiếp thì những đó liền mài nhỏ bỏ trong đồ ăn – đến giờ trong miệng Tư Vũ vẫn còn vị đắng của thuốc đông y. Tuy rằng tác dụng tồi nhưng gì ai chịu cách uống chứ.
"Không cần cần, thật sự cần phiền toái đến ." Tư Vũ sợ Lục Ngũ gia bỗng dưng nổi hứng thì từ nay về mỗi ngày đều uống cháo thuốc. Cô vội vàng chớp mắt, dùng kĩ thuật diễn học mấy ngày nay cố gắng nặn vài giọt nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt rưng rưng , nỗ lực thể hiện quyết tâm uống thuốc: "Ngài tha cho , để pha cho ngài!"
Tư Vũ nhảy nhót chạy pha , rót một chén thật cẩn thận đặt mặt Ngũ gia, ánh mắt chờ mong , từ miệng Lục Ngũ gia câu gì đó thể giải phóng cho chính .
Vì để mỗi ngày đều ăn những thứ nhạt nhẽo vô vị Tư Vũ đúng là liều mạng, hy sinh vì nghĩa lớn vượt qua cách an bước đến gần Lục Ngũ gia. Hắn đôi mắt hạnh chứa đầy nước mắt điềm đạm đáng yêu , cô vốn cực kì mảnh mai, giờ qua như thủy tinh dễ vỡ. Ngũ gia nắm lấy cằm của cô, trầm tư một chút mới nhàn nhạt :"Miệng lưỡi trơn tru."
Tư Vũ nỗ lực nuốt xuống ngụm m.á.u trong cổ họng, xem như đây là lời khen ngợi . Bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy tay của Lục Ngũ gia, nếu cô nhầm thì hình như thích thể tiếp xúc như , dắt cô cũng nắm lấy tay cô như một thói quen , tuy rằng hiểu lý do vì nhưng Tư Vũ vẫn theo.
Quả nhiên Lục Ngũ gia sung sướng nhướng mày, khí thế xung quanh cũng nhu hòa hơn, nắm lấy tay Tư Vũ kéo cô xuống bên cạnh, lòng bàn tay bao lấy bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt buông: "Cô tự quyết định ."
Đây là đồng ý sẽ ép cô uống cháo thuốc. Tư Vũ lập tức nhẹ nhàng thở , cô hình như hiểu đôi chút cách để vui vẻ.
"Còn thứ ——" Lục Ngũ gia nể mặt cô gái nhỏ tự tay pha tự tay bưng tới mới miễn cưỡng nhấp một ngụm, mày lập tức nhăn , đặt chén sang một bên:"Loại lá rác rưởi về đừng uống."
"... " Tư Vũ yên lặng bưng chén cháo để mặt .
Lục Ngũ gia chỉ liếc mắt một cái liền dời sang chỗ khác, tuy rằng chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng Tư Vũ thề cô thấy sự ghét bỏ trong ánh mắt : "Mấy thứ đồ ăn nhão nhoét cũng ăn."
Tư Vũ: "..." Vậy bình thường ngài ăn cái gì, uống tiên khí sống qua ngày?
Tư Vũ từng ai thấy kén ăn như Lục Ngũ gia, lòng cô mệt đến chuyện, dứt khoát bê chén cháo lên ăn từng chút từng chút một. dày của cô từ đến nay , còn ở bên cạnh Lục Ngũ gia, cố gắng uống hết nửa chén liền chịu nổi nữa, cô đành buông chén câu no .