Khí, khí thế quá cường đại! Sở Song Nghiên theo bản năng run rẩy, Sở gia cũng coi như một gia tộc lớn, trưởng bối trong nhà  nhiều nhưng cho dù là ba ba đang là  cầm quyền cũng  từng  khí thế đáng sợ như . Điều  khiến Sở Song Nghiên  dám tỏ  chút phản kháng nào, trong nháy mắt cô hiểu rõ  chị họ lúc    dọa sợ đến  bệnh thần kinh  .
Nếu  nọ thật sự là Lục Ngũ gia, bản  Sở Song Nghiên hận  thể né xa một chút, dũng khí  thẳng  cũng  .
Lục Ngũ gia dừng  hành động  tay, ánh mắt lạnh căm từ   Sở Song Nghiên chuyển sang Tư Vũ, bất tri bất giác cảm giác lạnh lẽo trong mắt  dần dần  thu ,   là một chút ôn nhu khó thấy.
Hắn tất nhiên    cô gái nhỏ  chơi , nhưng  , quen  lâu như  Tư Vũ ở  mặt  vẫn là thái độ nơm nớp lo sợ, coi  là mãnh thú  bằng. Lục Ngũ gia  đây  từng  thấy bộ dáng vui vẻ hiện giờ của cô - đuôi lông mày  nơi khóe mắt cũng tràn đầy ý .Thân thể Tư Vũ vốn suy yếu, bệnh tật quanh năm, mà lúc cô vui vẻ cả   tràn đầy sức sống, hai má tái nhợt hiện lên chút đỏ ửng  gần như điểm thêm một tầng phấn hồng - cực kì giống một quả mật đào dụ dỗ  khác cắn một ngụm.
Bên  Tư Vũ còn đang  vui vẻ vì thực hiện  trò đùa dai, bên  Lục Ngũ gia  bộ dáng vui sướng của cô, sát khí do   hai chữ "Sở gia" bất tri bất giác phai nhạt dần .
"Cô họ Sở?" Lục Ngũ gia   chút cảm tình nào mở miệng,    Sở Song Nghiên nhưng sự lạnh lẽo trong lời  như một thanh kiếm sắc bén chọc  n.g.ự.c cô.
"Ngũ gia, cô  là con gái rượu của Sở gia Sở Song Nghiên,  cần   xử lý cô gái       ạ?" Bảo tiêu áo đen  ở vị trí tài xế thấp giọng dò hỏi. Bọn họ là thuộc hạ của Ngũ gia bao nhiêu năm nên  chút rõ ràng, thái độ của  đối với Sở gia  kỳ lạ -  chán ghét  khinh thường nhưng    tay tàn nhẫn, chỉ là nếu  của Sở gia dám xuất hiện  mặt , Ngũ gia nhất định sẽ  nương tay.
"Tên hề ở Sở gia   xử lý như thế nào,   cứ theo  mà ." Lục Ngũ gia   chậm nhưng từng câu từng chữ    lời  đùa: "Nói cho ông Sở, ông    dạy con."
"Vâng." Bảo tiêu lập tức mở cửa xe  xuống, một  sát khí bước tới chỗ Sở Song Nghiên.
Sở Song Nghiên  ở bên ngoài xe  thấy những lời ,  thấy  áo đen to lớn  bước tới, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch. Nháy mắt trong đầu cô xuất hiện cảnh tượng thê thảm của  chị họ,  nghĩ đến nếu ba ba  cô  trêu chọc Lục Ngũ gia – hình phạt cô  chịu sắp tới nhất định  nhẹ.
"Chu, Chu Tư Vũ, cô đỡ , ô..." Sở Song Nghiên  sợ hãi, hai chân  hề  sức lực mà cô   dám dựa  xe của Lục Ngũ gia, chỉ  thể uất ức vươn một bàn tay cầu xin Tư Vũ giúp đỡ, giọng  kiêu ngạo ngày thường bây giờ   chút gì đó năn nỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-78.html.]
Cô  nuông chiều quá nhiều, nhưng bệnh công chúa   mệnh công chúa  cùng, Sở Song Nghiên ở trong nhà  gì  nấy, tác oai tác quái cũng  ai dám  một câu.  vị công chúa nhỏ    mặt Ngũ gia    bao nhiêu cân lượng – trở thành phượng hoàng rút lông  bằng gà.
Tư Vũ thấy Sở Song Nghiên thật sự sợ hãi, cũng  so đo nữa mà vươn tay đỡ cô. Dù  Sở Song Nghiên chỉ nhanh mồm nhanh miệng một chút, cũng  gây  việc gì nghiêm trọng,  hù dọa  chỉ để cho cô  nhớ rõ về  đừng  ỷ thế h.i.ế.p .
Thế nên Tư Vũ  vị bảo tiêu , nhẹ giọng : "Xin đợi một chút."
Bảo tiêu thấy Tư Vũ  cản  mặt Sở Song Nghiên liền dừng , cung kính  một tư thế mời, Lục Ngũ gia  thái độ  đặc thù với cô gái , Tư Vũ  mặt  cũng  dám hành động tùy tiện.
Sở Song Nghiên bám lấy cánh tay nhỏ của Tư Vũ như cầm lấy một sợi dây cứu mạng, lúc  mới  thất thố quỳ xuống  mặt đất, nhưng dù  giọng cô vẫn  ngăn  run rẩy, ánh mắt  về phía Lục Ngũ gia tràn đầy kính sợ: " chỉ  bậy, Ngũ gia, ,   sai , về   dám nữa..."
Biểu tình Lục Ngũ gia đạm mạc, mắt điếc tai ngơ với sự cầu xin của Sở Song Nghiên nhưng tầm mắt   vô tình  thấy bàn tay Sở Song Nghiên chạm  Tư Vũ, lập tức ánh mắt ngưng , nụ  chứa đầy sát khí.
"Biết sai? Sở gia lặp  lặp  vượt rào, tại   thấy mấy   sai?" Hắn mở cửa xe, nắm lấy tay Tư Vũ,  chờ Sở Song Nghiên phản ứng thì  cô  bám lấy   ôm eo bỏ  trong xe, ngay  đó cửa xe lạch cạch một tiếng đóng .
Sở Song Nghiên há hốc mồm, qua cánh cửa sổ cô   bên trong chỉ thấy Lục Ngũ gia thoải mái ôm Tư Vũ  trong lòng. Tư Vũ nho nhỏ gầy yếu tựa như cực kì ghét cái ôm của ,  lẽ vì đột nhiên  ôm  trong xe, sự kinh ngạc  mặt Tư Vũ  kém Sở Song Nghiên là bao, đôi mắt hạnh trợn tròn giống một con thỏ ngốc nghếch đang ăn cỏ bỗng nhiên  sói xám ngậm .
Hắn. Bọn họ... Sở Song Nghiên cảm thấy não của cô thật sự  thích nghi , cố gắng cắn đầu lưỡi mới ngăn cản  hét chói tai.
Chu Tư Vũ thế nhưng  thể chạm  Lục Ngũ gia?! Cô  hoa mắt chứ?
Sở Song Nghiên nhớ tới lúc  bản  còn kêu gào  mặt Tư Vũ - kim chủ của cô  chắc chắn  dám đối nghịch với Lục Ngũ gia, lập tức  hổ đến nỗi khuôn mặt lúc trắng lúc xanh.
Tuyết Lạc Vô Ngấn