Kim chủ cái gì, Chu Tư Vũ rõ ràng  quan hệ  ít với Lục Ngũ gia!
Tư Vũ  đề phòng  kéo  cũng thật  dễ chịu, sát khí   Lục Ngũ gia chính là thiên địch của cô. Tư Vũ cố gắng giãy giụa thoát khỏi cái ôm của   nhưng cánh tay bên hông giống như   bằng sắt, sức lực nhỏ bé của cô  đáng nhắc tới,  giằng co bao lâu  đổ một  mồ hôi.
"Cô gấp cái gì." Lục Ngũ gia thấy Tư Vũ   chạy trốn,  vui nhíu mày, Sở Song Nghiên còn cho rằng đây là điềm báo tức giận của ...nhưng ... Lục Ngũ gia thế nhưng bất đắc dĩ đè  tay nhỏ của Tư Vũ, như mong  ôm cô từ  đùi xuống, an  đặt ở bên cạnh: "Ngoan một chút, cũng    ăn cô."
Sở Song Nghiên: "..." Không  là hàng giả chứ?
Tư Vũ  ở bên cạnh Lục Ngũ gia  tránh  việc hộc máu. Cô  ho xong Lục Ngũ gia liền lấy một chiếc khăn giúp cô lau  vết m.á.u nơi khóe miệng, duỗi tay mở  một ngăn tủ trong xe lấy  một chiếc bình sứ nhỏ, đổ  nửa viên thuốc nhét  trong miệng Tư Vũ: "Ngậm lấy, đừng nuốt  bụng."
Viên thuốc   giống viên thuốc lúc , cực kì cực kì đắng, Tư Vũ  xong nuốt cũng  , khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, nhưng viên thuốc  tác dụng vô cùng , chỉ mới ngậm một chút m.á.u tươi nghẹn ở họng thế nhưng  áp chế!
"Đắng ?" Lục Ngũ gia nâng cằm Tư Vũ lên, rũ mắt, ôn nhu hỏi.
Tư Vũ liên tục gật đầu, đắng, quá đắng, cô uống thuốc đông y  quen  nhưng vẫn  chịu nổi viên thuốc , thật sự là  đắng!
Ai ngờ Lục Ngũ gia lúc nãy còn ôn nhu, giây tiếp theo  thu hồi hết cảm xúc, cực kì lãnh đạm: "Đắng là  , dạy cho cô một bài học, về  còn dám chạy loạn thì mỗi ngày đều  uống một viên."
Tư Vũ che miệng, mắt hạnh ẩn chứa lệ quang, hai mắt đỏ rực tựa như bất kỳ lúc nào cũng  thể nhào lên cắn Lục Ngũ gia một ngụm.
"Còn cô ——" Lục Ngũ gia dựa gần cô gái nhỏ, nhiệt độ lạnh lẽo xuyên thấu qua quần áo chậm rãi dập tắt sự thô bạo trong lòng , lúc  mới  chút tinh lực  về phía Sở Song Nghiên đang  im như ve sầu mùa đông ở ngoài cửa xe,   nghĩ  híp  mắt.
Sở Song Nghiên  dám thở mạnh, cô nhớ tới kết cục của  chị họ liền nhút nhát sợ hãi, vội vàng giải thích: "Ngũ gia,  thật sự  sai ,  chỉ là tức giận hỏng đầu óc!"
Cô rốt cuộc cũng thông minh hơn một chút,  Tư Vũ : "Chu... Chị Tư Vũ! Em  nên hiểu lầm chị, em   tất cả đều do tiện nhân Hứa Thanh Uyển gây chuyện,   liên quan gì đến chị cả, giữa chị với A Lâm, còn  Ôn Ảnh Đế đều   gì hết..."
Sở Song Nghiên  nhắc tới Kỷ Lâm và Ôn Viễn, Tư Vũ cảm giác  lưng lạnh lẽo đáng sợ, giống như  một con mãnh thú to lớn theo dõi,  thể cô run lên, còn  kịp  đầu liền  thấy  lưng truyền đến một giọng  ôn nhu: "À, Kỷ Lâm và —— Ôn Viễn? Còn   khác nữa ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-79.html.]
Sở Song Nghiên thấy Lục Ngũ gia hỏi  liền vội vàng trả lời: " đúng đúng, em  chị Tư Vũ chỉ  quan hệ hợp tác bình thường với tổng giám đốc Hoàn Nghệ, em  nghĩ sai còn mồm năm miệng mười, thật sự  sai , Ngũ gia..."
Lục Ngũ gia nhướng mày, tuy là  nhưng trong mắt    ý : "Còn  Lục Tinh Châu,  ?"
Tư Vũ cảm giác  cánh tay Lục Ngũ gia càng ôm càng chặt, giống như  bẻ gẫy xương của cô . Trong xe tràn ngập  thở nguy hiểm, tuy rằng   tên bệnh thần kinh  vì   tức giận nhưng tiếng chuông cảnh báo trong đầu Tư Vũ liên tục vang lên,   đến lượt cô hận  thể che  cái miệng  bậy  bạ của Sở Song Nghiên.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Lục Ngũ gia nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô,   dùng phương pháp gì khiến Tư Vũ    một chữ, chỉ  thể trơ mắt  Sở Song Nghiên vì lấy công chuộc tội mà "ca ngợi" cô hết lời, trong lòng hét lớn: Sở Song Nghiên cô là đồ ngốc,  việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, cô mau dừng  , đừng  nữa!
Có  tin tức  cần, Ngũ gia  để ý đến Sở Song Nghiên nữa,  lệnh cho thuộc hạ lái xe,    lúc nào  ôm Tư Vũ đặt ở  đùi, cô gái nhỏ    nổi giận,  thông minh co  thành một khối  dám phản kháng, Lục Ngũ gia vuốt ve mái tóc dài của cô,  nhạt.
Không vội, từng khoản từng khoản, xử lý dần dần!
Sở Song Nghiên  ngốc một hồi, đến lúc tài xế Sở gia đến đón cô còn  dám tin.
Cô, cô thế nhưng an  sống sót??!
Lúc  tài xế hỏi cô   , Sở Song Nghiên định trở về Sở gia  lóc với cha  một phen kể về nguy hiểm ngày hôm nay, nhưng nghĩ  chẳng may Lục Ngũ gia thật sự phái  truyền đạt cho ba ba,  hết những chuyện ngu xuẩn cô  như  về nhà chỉ sợ là từng trận quát mắng.
Nghĩ đến đây cô cũng  dám về nhà: "Đến biệt thự nhà họ Kỷ,   tìm A Lâm."
Sở Song Nghiên nhớ tới Tư Vũ cùng Lục Ngũ gia    bao nhiêu  mật,  lẽ Tư Vũ  thể giúp  cô, nhưng mà cô    phương thức liên hệ với cô  nên chỉ  thể  tìm Kỷ Lâm.
 giờ phút  ở nhà họ Kỷ cũng  bình tĩnh chút nào, Kỷ Lâm  một cuộc điện thoại của Đoạn Như Lan thúc giục trở về, bước  cửa  chút  tình nguyện.
Từ lúc  bước  giới giải trí  ít bước chân về nhà, căn nhà  lạnh lẽo   chút  khí của  khác, kí ức   thời thơ ấu đều  giữ kín ở nơi , nếu   Đoạn Như Lan ép buộc  thật sự   trở về.