Xuyên Thành Cô Dâu Nhỏ Đáng Yêu - Chương 413
Cập nhật lúc: 2025-09-09 12:56:15
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Đường hừ hừ hai tiếng, tiếp tục chủ đề .
Ánh mắt cô rơi xuống ba đứa trẻ sinh ba đang chơi đùa, giọng điệu cũng trở nên trầm lắng hơn.
“Chỉ là với cô một tiếng thôi.”
“Lúc ngoài, Lục Trường Chinh bận , trong nhà chỉ còn và ba đứa nhỏ, cô thời gian thì giúp chăm chút một chút.”
Đặng Bình chút do dự mà từ chối.
“Không giúp!”
Giang Đường lườm cô.
Đặng Bình hừ lạnh.
“Đừng tưởng cô đang tính gì, bản lĩnh thì tự về mà trông con với thím Hà.”
“ chắc chắn sẽ về mà, chỉ thời gian ngoài…”
“Cũng , bận.”
Đặng Bình quả thật nể nang gì.
Giang Đường trợn mắt cô một cái.
“Được lắm.”
“Vậy cũng sẽ mang đặc sản núi về cho cô .”
“Chào nhé!”
Cô như đứa trẻ giận dỗi, dậy, dứt khoát chia tay với Đặng Bình.
Đặng Bình bóng lưng Giang Đường rời , cũng nhịn mà rủa khẽ một câu đồ ngốc.
Ba đứa trẻ sinh ba đang chơi đùa, thấy bước tới liền lập tức chạy tới kéo tay , cùng chơi với .
Giang Đường từng chơi mấy trò chơi trẻ con , nhưng cô vui vẻ cùng bọn trẻ đùa nghịch, chơi đến ngớt.
Đặng Bình xa xa khoanh tay ngực, Giang Đường đến vô tư, nhịn lẩm bẩm một câu.
Đồ ngốc!
…
Hôm là thứ Hai.
Ngày việc.
Lục Trường Chinh đến văn phòng, liền tìm lãnh đạo, về việc Giang Đường đồng ý dẫn đường núi.
Đối phương hôm qua Giang Đường mới trở về.
Ban đầu còn tưởng vài ngày nữa cô mới hồi âm.
Không ngờ hai vợ chồng họ quyết định nhanh đến .
Chỉ trong một ngày mà bàn bạc xong.
“Trường Chinh , lo cho Tiểu Giang, nhưng thật sự là chúng còn cách nào khác mới nhờ đến cô , mong hiểu cho.”
Vị lãnh đạo lớn tuổi vỗ vai Lục Trường Chinh, thở dài , giọng điệu chân thành tha thiết.
DTV
Ông thật sự mong Lục Trường Chinh thể thông cảm, thấu hiểu cho ông.
ông cũng , như khiến Lục Trường Chinh bất mãn cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ cần còn cách nào khác, lãnh đạo cũng tuyệt đối để một nữ đồng chí cùng một đám đàn ông thô lỗ, mạo hiểm tiến vùng núi hiểm trở đó.
Bọn họ thật sự hết cách !
Lục Trường Chinh cụp mắt xuống, nhẹ giọng đáp:
“ hiểu, thưa thủ trưởng.”
“Haizz… Cậu yên tâm, đảm bảo lấy danh nghĩa của , nhất định sẽ chọn những thành viên ưu tú nhất cùng núi.”
“Dù tìm mục tiêu , nhiệm vụ hàng đầu là bảo đảm an cho đồng chí Giang Đường.”
Lãnh đạo đưa lời hứa chắc chắn nhất mà ông thể cho.
Lục Trường Chinh cúi đầu cảm ơn.
Ngoài lời cảm ơn, nên gì thêm.
Hai trò chuyện thêm một lúc, Lục Trường Chinh liền về công việc của .
Vị lão thủ trưởng cũng lập tức liên hệ với cấp , báo tin chuyện dẫn đường xác nhận, bọn họ thể tiếp tục xây dựng kế hoạch núi.
Nhóm tham gia nhiệm vụ vốn dĩ chuẩn từ sớm.
Họ lựa chọn các thành viên xuất sắc nhất từ nhiều phương diện, theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt về điều kiện sinh tồn khắc nghiệt, đó tiến hành huấn luyện tập thể trong môi trường sinh hoạt núi.
Những luôn trong trạng thái sẵn sàng, chỉ cần lệnh, lập tức xuất phát.
Điều duy nhất còn thiếu đó, chính là dẫn đường.
Mà nay chuyện đó cũng giải quyết, đội ngũ lập tức tổ chức một cách nhanh chóng.
Ngày thứ tư kể từ khi Giang Đường trở về khu tập thể từ trường học, lúc Lục Trường Chinh tan về nhà, liền thông báo: đội ngũ chuẩn xong.
Ngày mai thể xuất phát.
Tâm trạng của , mấy ngày nay đều như thế.
Giang Đường mặc kệ ba đứa con đang ở trong phòng khách , lập tức tiến lên ôm lấy tay chồng, dỗ dành — cô sẽ sớm trở về thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-dau-nho-dang-yeu/chuong-413.html.]
“sớm” là bao lâu, trong lòng cô cũng chẳng chắc chắn .
Tóm là cô sẽ trở về, thế là đủ.
Lục Trường Chinh cũng yêu cầu cô trở về nhanh chóng, điều duy nhất mong , là cô trở về bình an.
Ba đứa trẻ sinh ba ở bên cạnh cũng hiểu đôi phần.
“Mẹ công tác nữa ?”
“Lần mang búp bê xinh và xe đồ chơi về cho tụi con ?”
“Mẹ ơi, nếu búp bê đắt quá thì đừng mua nữa, búp bê của Thần Hi vẫn còn mà.”
Lục Thần Hi – chị cả – quả là chu đáo.
Hai em cũng .
Cả ba đều bảo nên tiết kiệm tiền, chăm sóc bản , đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện mua đồ cho tụi nhỏ.
Hà Lệ Hoa đang bận rộn trong bếp, thấy tiếng cháu nội ngây thơ non nớt trong phòng khách, bà kìm mà nở một nụ .
Chỉ là trong nụ , lẫn chút vị đắng chát.
Bà sống hơn nửa đời , đương nhiên thể qua thái độ của con trai mấy ngày qua — con dâu chỉ đơn thuần là công tác.
Nếu thật chỉ là công tác, con trai bà hẳn sẽ thể hiện nhiều hơn sự nỡ chia xa.
Chứ như bây giờ — mỗi ngày đều u uất, nguôi.
Nghĩ đến đây, Hà Lệ Hoa khẽ thở dài.
Con cái đều là món nợ đời, bà cũng cách gì cả, bó tay.
Lục Trường Chinh vì vui, nên Giang Đường hết lời an ủi.
Mà an ủi chỉ bằng lời ban ngày, đêm đến còn là an ủi bằng hành động thiết thực.
Chỉ là, trong lòng tâm sự, thì dù thể gần gũi, cũng chẳng thể thật sự hết .
Điều khiến tiểu nhân sâm hài lòng.
Cô đầu mấy , lườm : Không ? Không thì em ngủ đây! Từ mai cứ ôm chăn mà thủ phòng suốt một tháng !
Bị cô kích cho một cú như , Lục Trường Chinh tạm thời xua tan hết suy nghĩ trong đầu, cúi hôn lên tấm lưng trần mịn màng của cô gái mặt.
Bao nỗi lo lắng trong lòng , đều hóa thành yêu thương lời, lặng lẽ rót xuống từng cái ôm cái hôn.
Sáng hôm .
Có xe tới đón Giang Đường.
Cô ngáp ngắn ngáp dài tỉnh dậy, mặc đồ, rửa mặt xong thì xuống lầu.
Lục Trường Chinh từ tối hôm chuẩn xong hành lý cho cô.
Anh bận rộn suốt gần cả đêm ngủ, sáng sớm trời còn sáng dậy, thu dọn hành lý, chuẩn đồ ăn thức uống.
Tính , chắc cả đêm chỉ chợp mắt hai tiếng đồng hồ.
dù , vẫn tinh thần phơi phới, hề tỏ mệt mỏi chút nào.
Ừm, đúng là đàn ông nhân sâm nuôi dưỡng khác!
Giang Đường hài lòng vỗ vỗ vai .
“Em đây.”
“Ừ.”
Lục Trường Chinh tiễn cô tận cổng.
Ba đứa sinh ba và Hà Lệ Hoa cũng trong sân, vẫy tay tạm biệt, dặn cô đường cẩn thận, việc chú ý an .
Giang Đường đến bên chiếc xe, đầu vẫy tay chào cuối.
Lục Trường Chinh mở cửa xe cho cô, nhưng khi cô bên trong thì giật thót tim.
Cơn buồn ngủ lập tức bay biến sạch sẽ.
“Đặng… Đặng Bình?! Cô gì ở đây?!”
Giang Đường dụi mắt thật mạnh, tưởng hoa mắt.
Không thì thấy Đặng Bình đang ở ghế của xe?
Chẳng đây là xe đưa cô sân bay ?
Sao thêm ?
Hay là tiện đường quá giang?
Giang Đường mặt đầy nghi hoặc.
Đặng Bình hừ lạnh một tiếng.
Vẻ mặt đầy bực dọc: “Sao? Chỉ cho phép cô lập công, cho chắc?”
“Cô đừng quên, mới là chuyên gia chính quy của Viện Khoa học Nông nghiệp đó.”
Ngữ khí cô nàng lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn.
Giang Đường đầu Lục Trường Chinh bên cạnh.
Lục Trường Chinh nhẹ giọng : “Đồng chí Đặng Bình , cô thể giúp em.”