Xuyên Thành Cô Dâu Nhỏ Đáng Yêu - Chương 455
Cập nhật lúc: 2025-09-11 23:00:51
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông là đến để chiêu mộ nhân tài cho nhà máy.
Biết Giang Đường từng việc ở xưởng cơ khí, đại học cũng học chuyên ngành cơ khí, ông liền kìm sự phấn khích trong lòng.
Vội vội vàng vàng chạy đến.
Trước đây từng , nhà máy chân núi cũng là do quân đội thành lập, bây giờ Tiền Lập Vĩ vẫn mang hàm quân nhân, chỉ là còn công tác trong quân đội mà chuyển sang việc tại nhà máy.
Vì , ông mới thể tự do khu tập thể cán bộ.
“Đi ở đơn vị của ông?”
DTV
Giang Đường mới hôm qua còn nghĩ đến chuyện công việc, hôm nay liền chủ động mời cô .
Cô tất nhiên là .
cô mới trở về, vẫn ghé qua trường Đại học Kinh đô, hiện tại vẫn tình hình bên đó .
“ còn về trường xem tình hình thế nào, đến lúc đó sẽ trả lời ông , Chủ nhiệm Tiền.”
“Ây, , , .”
Tiền Lập Vĩ vui vẻ mặt, để tâm việc cô vài ngày mới câu trả lời.
“Tuy rằng nhà máy của chúng thể so với Đại học Kinh đô, nhưng hiện tại đang trong giai đoạn khởi đầu, gần nhà nữa, mong đồng chí Giang hãy cân nhắc kỹ lưỡng.”
“Đây là cách liên lạc của , đồng chí Giang vấn đề gì đều thể gọi điện cho .”
Trước khi rời , Tiền Lập Vĩ để điện thoại văn phòng cho Giang Đường.
Giang Đường cẩn thận nhận lấy mảnh giấy ghi điện thoại.
“Được , chờ giải quyết xong chuyện bên , sẽ báo với Chủ nhiệm Tiền.”
“ chờ tin từ đồng chí Giang.”
Tiền Lập Vĩ mỉm rời khỏi khu tập thể, lặng lẽ chờ đợi tin vui từ Giang Đường.
Giang Đường cũng hề hứa suông với Tiền Lập Vĩ.
Sáng sớm hôm , cô liền đến thành phố, tới Đại học Kinh đô.
Ba năm rưỡi , nơi cũng đổi nhiều.
Những giáo sư từng dạy cô khi xưa, cũng dần dần về hưu.
Giang Đường tìm đến thầy hướng dẫn cô hồi cao học, đối phương thấy cô xuất hiện, liền chút tin mắt .
“Giang Đường? Em trở về ?”
Dù thì cô mất tích hơn ba năm, đột nhiên xuất hiện mặt ông, thật sự khiến khó lòng phản ứng kịp.
Giang Đường gật đầu, khẽ đưa tay đỡ lấy giáo sư đang xúc động, “Dạ, trong lúc nhiệm vụ chút bất trắc, nên mất ít thời gian.”
“Ồ, , , trở về là , trở về là .”
Trên đời quá nhiều biệt vô âm tín, bỗng nhiên mất liên lạc.
Như Giang Đường đây, tuy từng mất tích, nhưng nay thể bình an trở về, chính là phúc phần to lớn.
Vị giáo sư già để tâm chuyện cô về trễ, chỉ cảm thấy may mắn — may mà cô vẫn còn sống.
Thầy trò hai trò chuyện khá lâu, nhắc đến việc học, cũng đến những dự án cô từng tham gia trong phòng thí nghiệm.
Theo ý kiến của nhà trường, nếu Giang Đường tiếp tục việc học, vấn đề gì.
Họ giữ hồ sơ sinh viên cho cô.
Trước khi xảy chuyện, Giang Đường học đến năm hai cao học.
Nếu tiếp tục học, thì vẫn còn mất hơn một năm nữa.
Đại học Kinh đô giống với các trường cao đẳng thông thường, cao học ngành kỹ thuật cơ khí là hệ ba năm, chủ yếu đào tạo thạc sĩ học thuật.
Giang Đường nghĩ một cách dung hòa.
Cô nhanh chóng thành phần học còn , thông qua kỳ thi của trường, cần như các sinh viên khác học đủ ba năm mới nghiệp.
Dù thì cô bỏ lỡ ba năm, giờ tuổi cũng còn nhỏ, nếu học từng bước như các sinh viên mới thì cô cũng cam lòng.
Hơn nữa, với năng lực của Giang Đường, cô thể thi ngay bây giờ, tiến hành bảo vệ luận văn luôn.
Giáo sư hướng dẫn cô cũng đồng tình với cách nghĩ .
Ông hiểu rõ năng lực của Giang Đường.
Hai thầy trò cũng bàn đến kế hoạch việc khi nghiệp cao học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-dau-nho-dang-yeu/chuong-455.html.]
Giang Đường từ chối lời đề nghị ở trường giảng dạy của thầy.
“Đơn vị của chồng em mới thành lập một nhà máy, cũng gần nhà chúng em. Em sẽ đến đó việc.”
“Về nhà máy ?”
Giáo sư chút hiểu quyết định của cô, “ với năng lực của em, về nhà máy việc, phí tài ?”
“Thầy đừng .”
Giang Đường nhẹ giọng phân tích với thầy, việc cô đến nhà máy việc cũng cái lợi riêng.
Dĩ nhiên, ở nhà máy thể hào nhoáng bằng việc giảng dạy ở trường.
cái là gần nhà, còn thể chăm sóc con cái nữa, đúng ?
Giáo sư cũng chỉ là đề xuất ý kiến, quyết định cụ thể vẫn là do Giang Đường.
Cô quyết, thầy cũng gì thêm nữa.
Rời trường, Giang Đường ghé qua tòa nhà bách hóa, đến khu điện máy xem thử các mặt hàng đang ưa chuộng hiện nay như tivi, tủ lạnh và máy giặt.
Trên cô mang tiền, nhưng nhân viên bán hàng trong bách hóa rằng mua đồ điện thì đặt , nếu sẽ mua .
Giang Đường cũng quyết định sẽ mua gì, nên chỉ dạo xem qua.
Không mua đồ điện, mua ít đồ ăn đang thịnh hành cũng .
Cô định thanh toán thì thấy bên cạnh tiếng gọi:
“Chị dâu?”
Giang Đường đầu , thấy Hà Dục Thành đang cách đó xa.
Hà Dục Thành nhận là Giang Đường, liền dặn dò bên cạnh một câu nhanh chóng bước tới.
“ là chị dâu thật ! Trước với cô em chị công tác học tập, mấy mà em gặp .”
Việc Giang Đường mất tích, ai cho ngoài .
Hà Dục Thành cũng gì cả.
Anh cũng bận rộn suốt, ngoài những ngày lễ đặc biệt mới ghé qua thăm Hà Lệ Hoa, bình thường thật sự thời gian.
Cho nên, chuyện Giang Đường biệt ba năm rưỡi, .
Giờ thấy Giang Đường, Hà Dục Thành vô cùng mừng rỡ.
“ lúc mấy hôm em chuẩn ít quà Tết, định đem qua cho cô và Văn Tĩnh, hôm nay thời gian, để em đưa chị dâu về, tiện mang quà qua luôn.”
Hà Dục Thành mấy năm nay ăn ở Kinh đô, mở hơn chục cửa hàng.
Vốn liếng cũng nhiều hơn hẳn những ngày đầu mới khởi nghiệp.
Bây giờ Hà Dục Thành những còn túng thiếu, mà còn mua nhà, xe riêng, cả tiền gửi ngân hàng cũng khá lên.
Mỗi dịp lễ Tết, đều chọn những món quà , thiết thực, đều là những thứ mà nhà bà Hà Lệ Hoa thể dùng .
Giang Đường vốn cũng định xe về nhà.
Hà Dục Thành xe, tiện đường về khu tập thể, cô cũng ngại nhờ cho nhờ một đoạn.
Còn những món cô định mua, Hà Dục Thành trong cửa hàng của đều , nên cô cũng mua ở đây nữa.
Rời khỏi tòa nhà bách hóa, xe của Hà Dục Thành đỗ ngay bên ngoài, họ lên xe đến siêu thị của .
Lấy mấy túi đồ lớn nhỏ, chất hết lên xe, Hà Dục Thành liền lái xe về phía khu tập thể.
Tuy bên ngoài còn tuyết rơi, nhưng đêm qua tuyết, mặt đường trơn trượt, nên lái xe chậm khá nhiều.
Vừa chăm chú đường, trò chuyện cùng Giang Đường.
Nói đến chuyện mấy hôm nữa là đêm giao thừa, các bác cả, bác hai, út đều sẽ đến, nên bảo Giang Đường hôm đó cứ đến nhà mới của mà ăn Tết.
Năm ngoái ở Kinh đô bán nhà mới xây, Hà Dục Thành và Hà Dục Thiện mỗi mua một căn, hai căn liền kề.
Nhà rộng rãi, đủ chỗ cho cả đại gia đình cùng quây quần.
Đầu năm nay thiện sửa sang, giờ mới dọn ở, năm nay đón Tết, cả nhà cùng tụ họp cho vui.
Nghe xong, Giang Đường gật đầu.
“Các em cũng giỏi thật.”
Nghĩ năm đó, ai mà ngờ hai trai trẻ bán hàng rong ngày , giờ thành tựu như hôm nay.
Hà Dục Thành hiền, “Cũng nhờ chị luôn ủng hộ chúng em.”