Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 80: Đồng ý ở lại ---

Cập nhật lúc: 2025-11-04 14:06:22
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau bữa cơm trưa, Ôn Lạc Chỉ tùy ý dạo núi một vòng, phát hiện chỉ khu vực lưng chừng núi là nhiều đá lởm chởm, những nơi khác đợi lúc trồng cây ăn quả thì tiện tay dọn dẹp luôn là .

 

Theo tốc độ hiện tại mà , quá mười ngày là thể bắt tay trồng cây ăn quả .

 

Cây giống ăn quả nàng mỗi ngày đều tranh thủ kiểm tra, vì sự chăm sóc tận tình của Ôn Tử Trọng cùng với sự gia trì của d.ư.ợ.c thủy sinh trưởng trong hệ thống của nàng, cho dù là bây giờ trồng xuống cũng vấn đề gì.

 

Đợi chuyện cây ăn quả bận rộn xong, dưa chuột ở hậu viện cũng thể thu hoạch một lứa, cà chua cũng sẽ theo đó mà lên, mảnh đất ươm cây con trống là nàng thể trồng nhiều thứ.

 

Trên đường trở về, nàng tra cứu trong hệ thống về tập tính sinh trưởng của các loại cây ăn quả hiện , phân chia khu vực trồng trọt của chúng để tiện cho việc quản lý .

 

May mắn là đều là những loại trái cây thời gian hoa kết trái gần , như khi phát triển ngành du lịch, các loại sản phẩm cũng sẽ đơn điệu khiến cảm thấy nhàm chán.

Mèo Dịch Truyện

 

Chưa đến cửa viện, Lý Xuân Hạnh nghênh đón. "Muội , nam tử tỉnh." Nàng quanh, xác nhận ai, mới hạ giọng nhỏ với Ôn Lạc Chỉ.

 

Giữa trưa, khi bọn họ đang dùng cơm, tiểu cô nương liền từ trong phòng chạy lạch bạch , ca ca của nàng tỉnh.

 

Không cách nào mời lang trung, Ôn Tử Tầm đành tự tùy tiện t.h.u.ố.c cho .

 

Khi Ôn Lạc Chỉ bước , Ôn Tử Tầm đang trò chuyện với nam tử , trông vẻ hợp ý.

 

Thấy nàng , nam nhân giường khẽ gật đầu : "Tại hạ Hách Liên Việt, đa tạ cô nương tay tương cứu." Thanh âm của tựa như dòng suối róc rách trong khe núi.

 

Hắn nhớ khi hôn mê thấy một cô nương, đó thì bất tỉnh nhân sự.

 

Hách Liên Việt dứt lời định dậy hành lễ, Ôn Tử Tầm vội vàng giữ chặt vai , khiến thể động đậy: "Ngươi cần dậy, của nào bận tâm mấy chuyện ."

 

Ôn Lạc Chỉ một bên khóe miệng giật giật, mới đó thôi mà tiểu ca của nàng rót mê hồn thang ?

 

Ánh mắt nàng rơi gương mặt Hách Liên Việt trắng bệch nhưng quá đỗi yêu nghiệt, giờ đây nàng mới rõ đôi mắt của .

 

Đôi mắt trong veo tựa lưu ly, lúc vì lẽ gì mà mơ hồ vương chút nước, trông như một chú cún con thương.

 

Ôn Lạc Chỉ đôi mắt của , nhất thời thất thần. Tiểu Lang bên cạnh "oaooaoo" kêu hai tiếng: "Nha đầu, đang chuyện với ngươi kìa."

 

Hoàn hồn, nàng hung hăng với nam nhân giường: "Hừ! Ta là thấy ngươi đáng thương mới tiện tay cứu ngươi, chứ ai thèm quản ngươi !"

 

"Bớt giả bộ đáng thương . Khỏe thì mau biến!"

 

Nàng suýt chút nữa mắc lừa. Nam nhân thậm chí thể cướp , thể yếu ớt như ?

 

Hách Liên Việt trong lòng kêu oan. Hắn chỉ là cảm thấy thể đau, chút nhịn mà thôi, nào giả bộ đáng thương?

 

Song, việc bọn họ ở đây đúng là một chuyện phiền toái. Hắn nhanh chóng tìm cách cho của , càng sớm càng . Còn tên Cố Vân Khởi , giờ cũng .

 

Lúc , giúp dẫn dụ một nhóm của Quân Thư Diễn, nếu chẳng dễ dàng tiếp cận đội ngũ lưu đày như .

 

"Cô nương cứ yên tâm, tại hạ tuyệt đối sẽ gây phiền phức cho các ngươi."

 

Sau một hồi trò chuyện, Ôn Tử Tầm sớm những chiến công hiển hách của thuyết phục, chỉ mong đây thêm vài ngày để kể thêm về chuyện chiến trường. Thế là : "Phiền phức gì chứ? Ngươi cứ việc an tâm dưỡng thương, những chuyện khác cứ để chúng lo!"

 

Hắn "hê hê" một tiếng, sang Ôn Lạc Chỉ : "Phải , ?"

 

Ôn Lạc Chỉ búng trán một cái, véo tai lôi ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi: "Ôn lão lục! Ngươi là ai mà dám khoác giữ trong nhà hả?!"

 

Cái tên Ôn Tử Tầm đúng là nóng đầu lên là chuyện lớn! Nam nhân tuy lưu đày nhưng tiểu lâu la đơn giản gì. Hơn nữa, còn là ca ca của tiểu nha đầu , phận thể đơn giản ? Thật tức c.h.ế.t nàng !

 

Ôn Tử Tầm nàng gọi là Ôn lão lục, nàng thật sự tức giận, lúc mới chợt nhận những lời khoa trương gì. Hắn định nhà: "Muội , lục ca sai , giờ ca sẽ chuyện với ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-80-dong-y-o-lai.html.]

 

Ôn Lạc Chỉ càng tức giận hơn. Đứa nhỏ khoác sợ líu lưỡi ? Nói cũng chẳng sợ khác chê !

 

Nàng kéo , trừng mắt một cái thật mạnh: "Lời , lục ca còn mặt mũi nào mà rút ?"

 

Ôn Tử Tầm gãi gãi tóc. Hắn cũng chỉ là nhất thời nóng đầu mà câu đó, nào nghĩ nhiều đến ...

 

Ôn Lạc Chỉ thở dài một thật mạnh, hung tợn : "Từ giờ trở , ngươi cả, cứ ở yên đây mà canh chừng một lớn một nhỏ rời nửa bước cho ."

 

"Còn nữa, buổi tối ngươi cũng trông coi viện tử, nếu thì hừ hừ..."

 

Nàng giơ nắm đ.ấ.m lên vung vẩy, ý tứ uy h.i.ế.p rõ ràng.

 

Ôn Tử Tầm rụt cổ , nhưng lời là , họa là gây , nhất định chịu trách nhiệm. Thế là thẳng , cam đoan với nàng: "Mọi việc đều theo , lục ca tuyệt đối để hai họ bước khỏi phòng dù nửa bước."

 

Ôn Lạc Chỉ dặn dò thêm một đống lời nữa mới cùng nhà. Hách Liên Việt hai , gương mặt ôn nhuận như ngọc của nở một nụ nhạt: "Cô nương cần phiền muộn, tối nay chúng sẽ rời ."

 

Hắn hành tung của Quân Thiên Tử, chỉ cần tìm thấy của thì sẽ an .

 

Hách Liên Trĩ Nhan lo lắng một cái, đôi môi nhỏ mím chặt. Nàng sang Ôn Lạc Chỉ, chớp chớp đôi mắt ướt át, ánh mắt đảo đảo giữa nàng và Hách Liên Việt.

 

"Được ! Các ngươi cứ khỏe hẳn hãy , thật chịu nổi nữa."

 

Ôn Tử Tầm nàng chằm chằm đầy mong chờ. Tiểu nha đầu thì đáng thương cầu xin nàng. Người giường vẫn cúi đầu, một bộ dạng tự trách, thất vọng, yếu ớt vô cùng. Dưới đất còn một con sói ngừng c.ắ.n váy nàng, "oaooaoo" kêu.

 

Nàng phiền c.h.ế.t mất thôi!

 

"Ngươi!"

 

"Còn ngươi nữa!" Nàng chỉ Ôn Tử Tầm và con sói đất, cảnh cáo: "Hai ngươi nhất là trông chừng cho kỹ , chuyện gì xảy thì cút hết ngoài cho !"

 

"Oaooaoo, , nhất định sẽ canh chừng nam nhân cho bước khỏi phòng nửa bước." Tiểu lang thẳng hai chân lên để cam đoan, Hách Liên Trĩ Nhan nó chọc khúc khích.

 

Ôn Tử Tầm giơ ba ngón tay: "Bảo đảm canh chừng , gây thêm phiền phức cho gia đình."

 

Sắc mặt Ôn Lạc Chỉ hơn nhiều, nàng trừng mắt Hách Liên Trĩ Nhan đang lén , : "Ngươi tối nay cứ ở cùng với , nếu lời sẽ ném ngươi ngoài đó." Nàng tủm tỉm , nhưng khiến Hách Liên Trĩ Nhan sợ hãi vội vàng che miệng liên tục gật đầu: "Nhan nhi đảm bảo lời tỷ tỷ nhất."

 

Cứ như , vấn đề của hai tạm định đoạt. Ngoại trừ việc nhà xí, những lúc khác bước khỏi phòng nửa bước. Ngay cả khi nhà xí cũng đợi bọn họ đóng cửa viện , mới .

 

Tuy hạn chế tự do nhưng vẫn hơn ở bên ngoài. Hách Liên Trĩ Nhan cứ quấn lấy Ôn Lạc Chỉ mà nũng, cuối cùng Ôn Lạc Chỉ thật sự chịu nổi nữa.

 

Nàng đóng cửa viện , ở chuồng thỏ vẫy tay với nàng.

 

Hách Liên Trĩ Nhan đang bám cửa phòng, mắt sáng bừng, "lạch bạch" chạy tới, ngẩng đầu hỏi một cách đáng yêu: "Tỷ tỷ đang gọi qua đó ?"

 

Ôn Lạc Chỉ: ... Không gọi ngươi qua đó chẳng lẽ ngươi sẽ chạy qua ? Nàng tin! Tiểu nha đầu tinh ranh lắm.

 

14. Nàng gật đầu với nàng, xổm xuống chỉ lũ thỏ trong chuồng : "Gia đình tỷ tỷ nuôi ăn bám . Sau ngươi ở đây thì cho cho thỏ ăn."

 

Nàng ném cỏ chuồng thỏ tiếp: "Còn ca ca của ngươi nữa, khỏe hơn cũng chẻ củi cho ."

 

Ăn bám thì ! Lại còn dùng t.h.u.ố.c trong hệ thống của nàng thì càng ! Nàng còn rằng đợi khỏe thì nhớ trả tiền t.h.u.ố.c cho nàng nữa!

 

Hách Liên Trĩ Nhan nghiêm túc nàng, cái đầu nhỏ gật như giã tỏi: "Muội sẽ ngoan ngoãn cho thỏ ăn. Nếu ca ca lời chẻ củi thì sẽ đ.á.n.h ." Nói xong, nàng bắt chước Ôn Lạc Chỉ cho thỏ ăn.

 

Ôn Lạc Chỉ tạm hài lòng, nha đầu quả là xứng với câu "tiểu bối đáng dạy".

 

 

Loading...