Xuyên Thành Cô Gái Nông Gia , Ta Mang Cả Thôn Làm Giàu - Chương 103: Đến kinh thành

Cập nhật lúc: 2025-08-20 14:01:41
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba ngày , Lâm Uyển Uyển dẫn theo Nam Hi cùng bốn khác, mang theo cả Lâm Cửu, Lâm Vân cùng vài hộ vệ lên đường đến kinh thành . Trước khi khởi hành, Cô thư gửi cho Phó Tuấn Nghĩa, rằng bọn họ đến nơi, nếu đang bận việc thì cần vội vã trở về, Cô chỉ định đến xem xét sơ qua tình hình.

Khi Phó Tuấn Nghĩa nhận thư, thì đoàn của Lâm Uyển Uyển tới kinh thành, đang tìm một nơi để tạm nghỉ chân.

Tiểu thư, sắc trời còn sớm, chi bằng nghỉ ngơi một đêm, sáng mai hãy ngoài.

Được, cũng mỏi mệt , ngươi dẫn Lâm Cửu cùng những khác ăn chút gì đó, ngủ sớm.

Dạ, tiểu thư nghỉ ngơi cho khỏe, việc gì thì cứ sai bảo bọn nô tài.

Chuyến xe ngựa đường dài khiến Lâm Uyển Uyển cảm thấy choáng váng, tâm trạng ngắm phong cảnh. Cô chỉ mong nôn là may. Vừa đến khách điếm, Cô liền lảo đảo chạy về phòng, đổ xuống giường ngủ một mạch.

Sáng hôm , khi ngủ đủ giấc, Cô gọi một thùng nước nóng lớn để tắm rửa, y phục sạch sẽ, xuống lầu ăn chút điểm tâm, đó dẫn ngoài dạo phố.

Gà Mái Leo Núi

Cảnh vật nơi đây quả thực phồn hoa hơn nhiều so với huyện nhỏ. Đường phố rộng lớn, cửa hàng san sát, kẻ tấp nập. Vàng bạc châu báu lấp lánh, gấm vóc thơm tho, bốn con sông chảy quanh thành, quầy hàng dựng dọc hai bên cầu và đường phố.

Ôi trời! Cuối cùng cũng mở rộng tầm mắt !

Cô nương, kinh thành thật là náo nhiệt! Cái gì cũng bán, cái gì cũng tinh xảo!

Lâm Uyển Uyển khẽ mím môi , sang bảo Lâm Cửu: Ngươi tìm giúp một chỗ ở, , thuê nữa, mua nhà và cả cửa hàng!

mãi lo chuyện buôn bán nhỏ nhặt từng ngày. Ở nơi đất chật đông , thể chậm trễ cơ hội.

Mọi theo sự chỉ dẫn mà dò hỏi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm một nha môn môi giới bất động sản tiếng. Người trong nha môn thấy khách, liền niềm nở chào đón, hề vì cách ăn mặc mộc mạc mà xem thường. Ở kinh thành, nơi quyền quý tụ hội, một lời thất lễ cũng thể chuốc họa sát . Nhìn những ở đây đều là lão luyện giang hồ, Lâm Uyển Uyển quyết định chọn một ông lão trạc lục tuần dẫn đường.

Tiểu thư, mua nhà thuê cửa hàng?

Trước tiên dẫn xem nhà, nếu hợp ý thì sẽ quyết định.

Vâng, xin tiểu thư chờ một chút, lão sẽ gọi đồ cùng, chân lão còn nhanh nhẹn nữa.

Chẳng mấy chốc, ông lão dắt theo một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ nhanh nhẹn.

Đây là A Tam, đồ của lão. Tuy ít , nhưng việc lanh lẹ và đáng tin.

Lâm Uyển Uyển gật đầu, nhiều, cùng họ xem nhà.

Khi tới một toà phủ lớn, A Tam nhanh chóng chạy tới mở cửa bên cho họ . Vừa bước , Lâm Uyển Uyển thấy cỏ mọc um tùm, nước ao đục ngầu, nhà cửa hoang phế, bụi phủ đầy. Rõ ràng nơi bỏ hoang nhiều năm.

Tiểu thư, ngôi nhà vốn là của một vị quan lớn. Sau vì phạm tội mà giáng chức, phu nhân ông bán nhà, dọn đến vùng xa xôi. Nhà rộng đến mười lăm mẫu, hiếm ở kinh thành.

Vậy bán sớm ?

Đã từng bán, nhưng bán quá rẻ, gây tranh chấp, khiến quan phủ niêm phong trong năm năm. Nay thời hạn qua, mới đem chào bán .

Giá bao nhiêu?

Chủ nhân năm ngàn lượng, mặc cả.

Đắt thật. Với bạc thể xây cả trang viện mới.

, nhưng đây là kinh thành, mỗi tấc đất đều quý giá.

Lâm Uyển Uyển trầm ngâm : Được, tạm gác chuyện nhà. Phiền ông dẫn xem cửa hàng.

Tiểu thư xem cửa hàng loại nào? Lớn nhỏ? Mặt phố trong ngõ?

Ta mở tửu lâu. Phải là nơi nhất, rộng rãi, đông qua .

Ông lão ha hả: Vậy thì mời theo đến bờ sông Lạc. Hai bên bờ là nơi náo nhiệt nhất kinh thành. Tửu lâu ở đó bán giá lắm!

Đoàn tới gần cầu lớn bắc qua sông Lạc. Thấy nước chảy cuồn cuộn, thuyền bè đậu san sát, cảnh trí rực rỡ. A Tam nhanh nhẹn mở cửa một tửu lâu ba tầng.

Tầng một đặt ba mươi bàn, tầng hai và ba mười sáu phòng riêng. Bếp lớn, sân còn mười phòng trống. Giá bán ba ngàn hai trăm lượng bạc. Lâm Uyển Uyển chấm luôn.

Ngoài , Cô còn mua thêm một cửa hàng ba tầng khác, cách sông hai phố, giá hai ngàn một trăm lượng. Sau cùng, Cô quyết định mua luôn phủ đó với giá ép xuống còn chín ngàn năm trăm lượng.

Hai thầy trò môi giới mừng rỡ, lập tức báo với quản sự. Quản sự mời cả đoàn , dâng cùng điểm tâm, đưa giấy tờ. Cô còn đưa thêm ba mươi lượng tiền hoa hồng. Sau khi ký kết, ông lão dẫn Cô tới Sở Giao Dịch Thành để nộp thuế.

Tiểu thư định bán rượu ư? ông lão hỏi.

Phải. Có gì cần lưu ý ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nong-gia-ta-mang-ca-thon-lam-giau/chuong-103-den-kinh-thanh.html.]

Nếu là rượu nấu tại gia thì cần giấy phép, đặt cọc. Nếu nhập từ nơi khác thì đăng ký rõ ràng.

Đa tạ ông nhắc nhở!

May mà trong gian 857: đủ giấy tờ cần thiết. Cô lấy mang theo, cùng bạc, nộp. Ai ngờ quan lấy cớ Cô là nữ tử, chịu cho thông qua.

Cô liền kín đáo nhét tay vị viên quan một tờ bạc năm mươi lượng: Tiểu nữ cô quả, đơn độc lên kinh mưu sinh, xin đại nhân thương tình mà giúp đỡ.

Vị viên quan do dự hồi lâu, bẩm báo. Chốc lát , dẫn Cô phòng trong, gặp một vị quan giám sát.

Người nghi ngờ: Tên ngươi là gì?

Tiểu nữ Lâm Uyển Uyển, thôn Lâm Gia, huyện Vân An, Vân Châu.

À ha! Vị giám sát đột nhiên đập bàn, bật dậy, Bổn quan nhớ ! Chính là ngươi! Người chế cối xay nước, giúp dân khai hoang, khiến hoàng thượng ban khen. Một nghìn cân lúa mạch cũng là của ngươi đúng chăng?

Vâng… đại nhân ?

Hôm nọ hoàng thượng còn khen ngợi ngươi bá quan. Bổn quan nào dám nhận bạc của ngươi. Việc mở tửu lâu , bổn quan chấp thuận! Khi nào khai trương, nhớ mời một chén!

Lâm Uyển Uyển vui vẻ đáp: Nhất định ! Đa tạ đại nhân giúp đỡ.

Vị quan lập tức phân phó cấp xử lý, nhanh chóng cấp giấy phép. Cô đưa thêm mười lượng bạc cảm tạ ông lão môi giới rời .

Trở về khách điếm, Cô kể đầu đuôi cho Nam Hi và . Ai nấy đều phần e ngại.

Tiểu thư, kinh thành đen tối quá. Chi bằng trở huyện?

Sao nhụt chí như ? Ta mua nhà, cửa hàng, về?

… nếu quan khó, chẳng sẽ thiệt thòi?

Lâm Uyển Uyển vỗ nhẹ đầu Nam Hưng: Đến thì đến . Từ nay giữ miệng, thể lỗ mãng như ở quê nhà. Lời là họa từ miệng mà , các ngươi hiểu ?

Dạ hiểu!

Lâm Cửu cũng lên tiếng: Tiểu thư yên tâm. Giấy chứng nhận dấu của Sở Giao Dịch Thành, trực thuộc hoàng gia. Có giấy trong tay, ai cũng dám càn.

Nghe , Lâm Uyển Uyển thở phào nhẹ nhõm.

Hôm , Cô thuê thợ mộc, thợ trang trí, bắt tay cải tạo cửa hàng theo ý tưởng của . Nơi trở thành tửu lâu nhất kinh thành, xứng đáng với từng đồng bạc bỏ !

Một sáng sớm nọ, Nam Hi vội gõ cửa gọi Cô: Tiểu thư, đoán xem ai tìm ?

Cô dụi mắt hỏi: Phó Tuấn Nghĩa trở ?

Nam Hi lắc đầu, bí hiểm: Là Thẩm , Thẩm Lệ!

Hừ, tới?

Tuy ngoài mặt lạnh nhạt, nhưng lòng Cô dậy sóng. Nam Hi liến thoắng: Thẩm chắc chắn sẽ ý! Hôm nay búi tóc kiểu gì?

Lâm Uyển Uyển gương đồng, trầm ngâm một lát đáp: Tóc xoắn đơn giản, trâm gỗ bằng trâm ngọc. Lấy cho bộ áo xanh nhạt.

Vâng, ! Nô tỳ chuẩn ngay!

Lát , Cô xuống lầu, thấy Thẩm Lệ chờ cạnh xe ngựa.

Anh Lý, lâu gặp.

Thẩm Lệ mỉm , ánh mắt ôn hòa: Ta đến kinh, hỏi thăm một hồi thì gặp Lâm Cửu. Mau theo , ông nội cũng gặp .

Trên đường , kể về chuyện Thẩm Tường nhận , cuộc đời bôn ba, và kế hoạch tìm nhân của Thẩm Mặc.

Ồ, thì hai đều thế gian nan.

Ừ. Mà đưa đến phủ Thừa tướng, ông nội vui lắm. Nghe tin đến kinh thành, giục suốt.

Lâm Uyển Uyển lo lắng xoa tay: Ta đến đột ngột, chuẩn gì cả, thất lễ ?

Thẩm Lệ bật : Đừng lo. Ông nội hiền. Lễ vật chuẩn . Muội chỉ cần yên tâm theo .

Cô bướng bỉnh hít sâu một : Được. Vậy sợ gì hết!

Loading...