Tôn Chấn Châu hớn hở lên xe ngựa tới kinh thành, trong lòng tưởng rằng Thẩm Lệ đưa đến để sống cuộc đời phú quý. Nào ngờ, Cô đưa thẳng đến phủ Tể tướng để tra hỏi về thế hai hài tử. Cô ngờ Thẩm Lệ lai lịch lớn đến . Đối diện với đại thần quyền quý nhất triều đình, Cô sợ đến mềm nhũn cả , chỉ thể kể hết chuyện.
Cô lắp bắp mở lời:
Hai hài tử … quả thật cốt nhục của tiểu phụ nhân. tiểu phụ nhân nuôi dạy chúng mười mấy năm như ruột thịt! Học hành, ăn mặc, tiểu phụ nhân đều lo lắng chu . Một nữ nhân yếu đuối như , gì ngoài tấm lòng mong nuôi chúng thành tài…
Thẩm Ngọc An lạnh giọng ngắt lời:
Trọng điểm! Ngươi nhận nuôi cháu của bản tể tướng từ khi nào? Tại ? Đã thấy ai liên quan?
Tôn Chấn Châu sợ hãi, vội đáp:
Khởi bẩm đại nhân! Nô… nô thực sự là nhặt chúng núi hoang gần Vân Châu, tuyệt đối bắt cóc! Là nhặt thật đó!
Cô kể đầu đuôi câu chuyện.
Năm thiên hạ đại loạn, Bắc địa cằn cỗi, dân chúng đói khổ, lũ lượt chạy nạn về phương Nam. Nhà Tôn Chấn Châu cũng lẫn trong dòng tị nạn. Họ theo binh lính, ngày đêm, ăn rễ cây rau dại cầm . Nhiều kẻ cùng đường bán cả nhi tử để đổi lấy cơm cháo, thậm chí còn man rợ hơn, ăn thịt nhà.
Phụ mẫu chồng Cô c.h.ế.t đói ngày thứ năm. Cô và trượng phu Trần Tam chôn họ qua loa núi, dám nấn ná, tiếp tục lẩn trốn. Khi đến Diệp Châu, nhi tử năm tuổi Trần Lập Nhi đột ngột phát sốt. Quan quân nơi chẳng cho thành, xua đuổi như cỏ rác.
Trần Tam ôm con khắp nơi cầu cứu, nhưng đều vô vọng. Có một lão bà điên lảm nhảm tiến tới, dúi cho họ ít thảo dược, bảo đun nước uống. Tôn Chấn Châu nghi ngờ, chỉ dám đút cho con nửa bát. Nào ngờ, đứa trẻ lập tức ói m.á.u tại chỗ tắt thở. Cô gào đến ngất tại chỗ.
Kẻ bên cạnh nhận lão bà điên, hô lớn:
Là bà đó! Là kẻ điên! Dây leo là độc thảo cực mạnh!
Trời ơi! Đứa trẻ đáng thương!
Trần Tam giận đến cuồng nộ, đá lão bà ngã xuống đất, rút d.a.o toan lấy mạng bà. Nào ngờ bà lão vẫn ngớ ngẩn, :
Gà Mái Leo Núi
Ta sẽ bồi ngươi hai mạng! Trên ngọn núi hai đứa, hơn con ngươi gấp trăm !
Trần Tam gào lên:
Đồ ác độc! Ngươi g.i.ế.c con còn dám mát!
Lão bà rút đôi khuyên tai ngọc, khụ khụ vài tiếng ho máu, rên rỉ:
Là tiền hậu sự của , đưa ngươi! Đừng g.i.ế.c …
Trần Tam cầm đôi khuyên tai, thấy quả là vật quý, mới hậm hực . Lão bà ho sù sụ, lảm nhảm về bảo vật, kẻ tin, kẻ nhạo, cuối cùng chẳng ai dám động thủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nong-gia-ta-mang-ca-thon-lam-giau/chuong-89-ton-chan-chau-thua-nhan.html.]
Sau khi tỉnh , Tôn Chấn Châu vẫn ôm con mà . Trần Tam đưa Cô khuyên tai, kể rõ sự việc. Rồi hai chôn con núi, định rời . Nào ngờ trong lúc qua rừng, thấy lão bà tắt thở gốc cây. Một hài tử bò từ lòng bà, kéo cổ áo lớn.
Tôn Chấn Châu và Trần Tam sững . Thì lời bà lão là thật.
Tôn Chấn Châu bế đứa trẻ lên, dỗ dành phát hiện gần đó còn một đứa khác đang sốt nặng, thiêm . Trần Tam vội chôn lão bà, cùng thê tử đưa hai đứa trẻ rời . Trên đường, họ gặp một lang trung bụng cho thuốc hạ sốt, cứu đứa trẻ, nhưng do bệnh lâu ngày, đứa nhỏ trở nên ngây ngô.
Hai vợ chồng thương cảm, quyết định coi chúng như con ruột. Họ đến Vân Châu định cư, nào ngờ gặp bọn thổ phỉ. Trần Tam chôn vợ con trong giếng cạn tham gia chiến đấu. Cuộc giao tranh dữ dội, mãi đến khi quan phủ đến hỗ trợ mới dẹp . Trần Tam thương nặng, lúc lâm chung còn cố gắng dặn dò dân làng cứu thê tử và hai đứa nhỏ.
May , giao phó là trưởng tử của thôn trưởng – Lâm Trọng Văn. Hắn dẫn tìm giếng cạn, cứu mẫu tử họ kịp thời. Trưởng thôn thương tình, cho ở nhờ căn nhà cũ trong thôn Lâm Gia.
Tôn Chấn Châu thề tái giá, một lòng nuôi dạy hai đứa nhỏ. Trưởng thôn đưa Cô hộ tịch, nhưng vì giấy tờ khớp, đành tạm ghi danh riêng.
Ông hỏi tên gốc của hai đứa trẻ, Tôn Chấn Châu đáp:
Ta . Đứa lớn đặt tên là Lệ Nhi, đứa nhỏ kịp đặt.
Trưởng thôn quanh, thấy thư đang , liền :
Vậy đứa lớn tên Thẩm Lệ, đứa nhỏ gọi là Thẩm Mặc. Cứ để hai đứa theo họ Thẩm, về nếu tìm, còn thể truy nguồn.
Tôn Chấn Châu lo lắng:
Nếu trong làng , bọn trẻ xa lánh …
Trưởng thôn trấn an:
Không ai . Sau nếu triều đình đổi chính sách, sẽ nghĩ cách.
Từ đó, Tôn Chấn Châu sống ở thôn Lâm Gia. Để chữa bệnh cho Thẩm Lệ, Cô cầm cố đôi khuyên tai cùng chiếc khóa vàng nhỏ lấy Thẩm Mặc, ngày ngày bế con đến huyện thành châm cứu.
Cha của Lâm Uyển – Lâm Tĩnh Sơn – thường lên núi hái thuốc, trông thấy hai hài tử liền yêu thích. Biết Thẩm Lệ trí não kém do sốt cao, ông càng thương xót, thường biếu ít thuốc thang cho Tôn Chấn Châu.
Dần dần, nhờ thuốc và châm cứu, trí lực của Thẩm Lệ khôi phục phần nào, tuy ký ức quá khứ mất sạch. Thẩm Mặc thì thông minh từ nhỏ, hiểu chuyện sớm. Tôn Chấn Châu dồn hết tình thương cho Mặc nhi, còn Lệ nhi nuôi dạy trong yên lặng, hai nương tựa lẫn .
Hai năm , Cô đến huyện nha nhờ thôn trưởng giúp chuyển hộ khẩu hai đứa sang họ .
Kể đến đây, Tôn Chấn Châu nước mắt đầm đìa. Thẩm Ngọc An xong cũng nghẹn ngào, ôm chặt lấy Thẩm Lệ:
Vu nhi… Vu nhi, con khổ ! Là của tổ phụ, năm đó tìm con. Giờ con trở về là ! Là !
Thẩm Lệ cúi đầu, nước mắt rơi vạt áo. Nếu năm đó Tôn Chấn Châu và Trần Tam, e rằng và Mặc nhi sớm táng nơi rừng hoang núi thẳm…